Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 317: Chương 316






“Các người, thế mà vẫn có mặt mũi đến đây tìm tôi à?”
Giọng nói của cô vô cùng lạnh lùng, không còn vẻ dịu dàng như thường ngày, mà là lạnh lùng không chịu nổi.

Mấy người trước mặt cô không ai khác chính là đám người của nhà họ Lạc, người cầm đầu chính là bà nội cô, nhà họ Lạc chỉ có một người đứng đầu duy nhất là bà nội.

Mấy người đi phía sau, là bác trai, bác gái của cô, còn có cả đứa con duy nhất của bọn họ, Lạc Quang.

“Đứa nhỏ này, sao con có thể nói ra mấy lời như vậy được.”
Bà nội Lạc trách cô hai câu, nhìn bộ dạng xinh đẹp giỏi giang của cô, trong mắt hiện lên một kế hoạch: “Thật sự mười mấy năm nay con đã thay đổi quá nhiều, không ngờ Hiếu Nhã nhà chúng ta lại lớn như vậy rồi”.

“Đúng vậy, đúng vậy, trước đây nhìn cháu giống như một viên ngọc được mài sắn, không ngờ lớn lên lại xinh đẹp như vậy” Bác trai và bác gái ở phía sau phụ họa, ý cười trong suốt.


Lạc Quang, vóc dáng không cao, diện mạo không tệ, ngũ quan cũng được gọi là đoan chính, nhưng ánh mắt kia lại rất đáng khinh, nhìn Lạc Hiếu Nhã từ trên xuống dưới, ánh mắt đấy, không khác gì đang nhìn xuyên thấu qua quần áo cô.

Lạc Hiếu Nhã vô cùng chán ghét, đối với người anh trai này của cô, trước sau như một, vẫn là một loại biểu cảm ghê tởm, khiến người khác liếc mắt một cái, đã cảm thấy cực kì chán ghét.

“Tôi đã lớn như thế, cũng hơn hai mươi tuổi rồi, nhưng các người gặp qua tôi cũng chỉ có vài lần.

Hôm nay nhiệt tình như vậy, lại khiến tôi lầm tưởng chúng ta rất quen thuộc đấy”.

Đối với sự nhiệt tình của bọn họ, thái độ của Lạc Hiếu Nhã lại trái ngược hoàn toàn, vô cùng lạnh lùng, một chút cũng không khách khí, nhìn thấy bọn họ không khác gì nhìn người xa lạ, không, không chỉ là người xa lạ, mà là kẻ thù.

Năm ấy chính bọn họ đã đột nhập vào nhà mẹ con cô, vu oan cho mẹ cô lấy tài sản của bố khiến mẹ cô tức giận phải nhập viện vì chảy máu não.

Nếu không tại mấy người này đến cửa gây sự, cho dù An Bích Hà có tức giận với mẹ cô, thì cô ta cũng không thể làm gì khiến mẹ cô phải mất mạng.

Nghĩ đến như vậy, Lạc Hiếu Nhã đối diện với mấy khuôn mặt dối trá trước mặt, trong lòng cô tràn đầy lửa giận.

“Đứa nhỏ này như thế nào lại không nhìn thấy chúng ta như vậy? Cháu là đứa con duy nhất của con trai út bà, là cháu của nhà họ Lạc chúng ta, cùng chung một dòng máu, chúng ta đều là người một nhà”
Bà nội Lạc nói xong, tiến lên từng bước, ngón tay khô héo chuẩn bị kéo lấy tay cô, nhưng Lạc Hiếu Nhã đã trực tiếp né tránh.


“Tôi gọi bà một tiếng bà nội, đã là nể mặt ba tôi lắm rồi.”
Lạc Hiếu Nhã ánh mắt xa lạ nhìn bà: “Các người là người thân của bố tôi, sau khi bố tôi qua đời, cùng ngày hôm đó các người đã đuổi tôi và mẹ ra khỏi cửa, đuổi cùng giết tận mẹ con tôi.

Mấy người có tư cách gì đứng trước mặt tôi nói chúng ta là người một nhà?”
Nghe xong lời này của cô, trên mặt mấy người nọ đều lộ rõ vẻ ngại ngùng.

Hiện tại, đã đến giờ làm của Lạc Hiếu Nhã, cũng không còn sớm nữa, cửa công ty tuy không náo nhiệt, nhưng cũng không ít người qua lại.

Nhìn thấy bọn họ cãi nhau, không ít người đứng lại hóng hớt chuyện.

Lạc Hiếu Nhã không coi trọng mấy ánh mắt này, dù sao cô cũng là bên hợp tình hợp lí, cho dù có gây náo loạn phải lên đồn cảnh sát, cô cũng có lí do để không phải chịu tội.

Thấy cô vẻ mặt lạnh lùng cáu giận nói ra những lời này, Lạc Quang trẻ tuổi chưa hiểu biết, nhịn không được, xông lên nổi giận mắng: “Lạc Hiếu Nhã, cánh của cô đủ cứng rồi hay sao mà lại dám nói mấy lời này với bà nội, với bố mẹ tôi.


Bọn họ tốt xấu gì cũng lớn tuổi hơn cô, cô thế nào mà một chút lễ phép cũng không có như vậy.”
“Lạc Quang, Hiếu Nhã oán hận chúng ta cũng là lẽ thường tình, bố con bé qua đời, trong lòng vẫn còn uất nghẹn, cứ kệ cho con bé phát tiết đi.

Bố là bác của con bé, chúng ta đều là người lớn hơn, bao dung người trẻ tuổi là chuyện bình thường”
Bác trai quát lớn đưa tay kéo anh ta trở về, tuy nói là răn dạy, nhưng ý trong lời nói rõ ràng là đồng ý với ý kiến của con trai mình, một bên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bày ra bộ dạng bao dung.

Lạc Hiếu Nhã nhìn thấy một màn kịch, trong lòng cảm thấy cực kì buồn nôn, suýt chút nữa đã phun hết cơm mới ăn sáng nay ra ngoài.

Lạc Quang nghe xong, trợn tròn mắt, sau đấy cũng thở dài nói với cô: “Em cũng đã trưởng thành, không phải là đứa nhỏ nữa, tuy anh biết chú qua đời, trong lòng em không thoải mái, nhưng cũng không thể chuốc giận lên người lớn tuổi được.”
“Được rồi, không cần giả bộ trước mặt tôi.”.