Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 316: Chương 315






An Bích Hà nghiêm túc, giống như đang hạ quyết tâm, nói: “Nhà họ An chúng ta mấy năm nay dựa vào nhà họ Hoắc đầu tư được không ít dự án, rất nhiều dự án đều liên kết với nhà họ Hoắc, nếu nhà họ Hoắc đàn áp chúng ta, những dự án mà nhà An chúng ta đã đầu tư chắc chắn sẽ có sự lung lay”.

Những chuyện này An Vu Khang đều biết rõ, cho nên ông ta mới lo lắng như vậy.

Nếu nhà họ An bị bấp bênh, sẽ có rất nhiều công ty giống như hổ rình mồi muốn thay thế họ, bọn họ làm sao có thể giữ được các khoản mục của nhà họ An đây.

“Cho nên, lần này chúng ta nhất định phải lật thuyền, cắt đứt tất cả dự án có liên quan đến nhà họ Hoắc, như vậy, cho dù anh ta có muốn báo thù chúng ta, thì nhà họ An chúng ta cũng không còn sợ nữa.

Chúng ta không còn phải phụ thuộc vào nhà họ Hoắc”
An Vu Khang nhíu mày, nhìn chằm chằm An Bích Hà rất lâu, rốt cuộc mới nói: “Tuy cực kì không muốn, nhưng hiện tại cách con nói cũng là cách duy nhất rồi.”
Những dự án đầu tư đấy tuy không phải ngành sản xuất chính của nhà họ An, nhưng mấy năm nay kinh doanh thuận lợi như vậy, bây giờ thực sự cắt đứt, không khác gì ông ta tự chặt đứt một cánh tay, thật sự rất đau lòng.


“Bích Hà, Hoắc Tùng Quân hẳn là… hẳn là sẽ không tuyệt tình như vậy đâu, dù sao thì trước đấy cậu ta cũng đã thu hồi tiền bồi thường dự án cho chúng ta, căn bản cũng không hề làm lay động gì đến nhà họ An.

Nếu không…”
“Bố”
An Bích Hà nhìn thấy bộ dạng do dự của An Vụ Khang, không kiếm được nhắc nhở một câu: “Bố, Hoắc Tùng Quân là dạng người như thế nào, chẳng lẽ bố còn không rõ sao? Bố thấy con lừa anh ta nhiều năm như vậy, với tính tình của anh ta, liệu sẽ chịu bỏ qua cho chúng ta sao?”
Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ báo thù chuyện này, đây là chuyện mọi người đều nhìn ra được.

Trước kia tại bữa tiệc có hai đại gia đã giẫm lên mảnh thủy tinh của chai rượu bị vỡ, chuyện này người ngoài không biết, chẳng lẽ bọn họ lại không biết được sao.

An Vụ Khang nhớ lại cảnh máu chảy đầm đìa mà An Bích Hà ngầm nói đến, không kiềm được mà rùng mình một cái.

Trong số những người đó, có một hay hai người có qua lại với nhà họ Hoắc, vậy mà anh cũng không bận tâm tình cảm, không chút lưu tình phạt bọn họ.

“Ai cho con lừa cậu ta, nếu khi đấy con không lừa cậu ta, thì chúng ta cũng không gặp phải chuyện này.

Tài sản nhà họ An gắn liền với trái tim An Vu Khang, hiện tại bị lấy đi một nửa, liệu có thể không tức giận hay không.

Ông ta kiềm chế không được, tức giận đổ lỗi lên đầu An Bích Hà.

Ánh mắt An Bích Hà lạnh như băng, mím môi, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Bố chuyện này thật sự có thể trách con được sao? Nếu con không lừa anh ấy, không có Hoắc Tùng Quân báo đáp, nhà họ An làm sao có thể phát triển được đến này hôm nay.

Còn nữa, nếu lúc ấy, con sự thật nói lại cho mọi người, chỉ sợ mọi còn còn ủng hộ cho con lừa anh ấy cũng nên.”
Hưởng thụ lợi ích xong, xảy ra chuyện lại đổ lỗi lên đầu cô ta, An Bích Hà biết trong lòng bố cô ta, lợi ích của dòng họ quan trọng hơn cô ta, nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận.


An Vu Khang ngượng ngùng, quả thật giống như lời An Bích Hà nói, nếu lúc ấy bọn họ cũng biết chuyện này, vì lợi ích, cũng sẽ yêu cầu cô ta tiếp tục lừa Hoắc Tùng Quân.

Việc này thật đúng là không nên đổ hết tội lỗi lên đầu An Bích Hà.

Cả phòng lập tức trở nên im lặng, đến cả mẹ An cũng không dám nói chuyện, ngồi cạnh con gái cùng nhau nhìn An Vu Khang, ông ta mới là người quyết định cuối cùng.

Sau một hồi lâu, ông ta rốt cục cắn chặt răng, kiên định nhìn hai người: “Được, cứ quyết định như vậy đi.

Ngày mai bố sẽ liên lạc với quản lý các dự án, dừng các dự án liên quan đến nhà họ Hoắc.”
An Bích Hà trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, mặc dù sau đấy nhà họ An sẽ không thể kiếm được nhiều tiền như trước, nhưng tối thiểu cũng sẽ không bị nhà họ Hoắc uy hiếp.

“Nhưng còn có một việc.”
An Vu Khang đưa ánh mắt nặng nề nhìn về phía An Bích Hà: “Chúng ta có rất nhiều dự án liên quan tới nhà họ Hoắc, nhất thời không thể thu lại hết được.

Ngày mai rất có thể Hoắc Tùng Quân sẽ ra tay, nếu như vậy thì chúng ta sẽ trở tay không kịp, phải làm sao bây giờ?”

“Bố, bố yên tâm, con sẽ làm cho anh ta phải bận rộn.” Một suy nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu An Bích Hà.

Cô ta không làm gì được Hoắc Tùng Quân, nhưng còn có Lạc Hiếu Nhã, cô ta nhất định có cách.

Sau khi Hoắc Tùng Quân rời đi, Lạc Hiếu Nhã ngủ rất ngon, tỉnh lại tinh thần sảng khoái, nhìn thời gian cũng vẫn còn sớm.

Cô rửa mặt ăn bữa sáng cùng Sở Minh Nguyệt, sau đấy thoải mái đi làm.

Thời điểm vừa tới cửa công ty, đang chuẩn bị vào, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói đầy bất ngờ.

“Lạc Hiếu Nhã, thật sự là cô”
Thanh âm này có chút già nua, nghe rất quen thuộc, lại có chút xa lạ, Lạc Hiếu Nhã cau mày quay đầu, sau khi nhìn thấy tướng mạo bọn họ, sắc mặt bỗng chốc chuyển lạnh..