Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 302: Chương 301






Lạc Hiếu Nhã bất lực giải thích: “Chiều nay anh ấy có công việc, vì chuyện nhỏ này của cháu mà làm phiền anh ấy, không đáng.

Cho nên cháu không nói với anh ấy”
“Cháu làm như vậy là không đúng.

Bạn trai để làm gì chứ? Chính là vào lúc cháu gặp khó khăn, sẽ đến giúp cháu.

Nếu như chuyện gì cháu cũng có thể giải quyết một mình, một mình gánh chịu, thì còn cần bạn trai làm gì nữa.

Cô gái, cháu thấy ông nói đúng không?”
Lạc Hiếu Nhã nhìn dáng vẻ thông thạo của ông cụ, dở khóc dở cười nói: “Ông nói đúng ạ?
Cô không biết vì sao rõ ràng lúc này đang sứt đầu mẻ trán, còn có tâm trạng nói chuyện với ông cụ, giữa hai lông mày của ông cụ mang lại cho cô cảm giác rất quen thuộc, khiến cô nhịn không được mà muốn thân thiết hơn.

“Hai người đã đủ chưa? Người bị hại là tôi vẫn còn ngồi ở đây này” Người đàn ông kia ngồi một mình trên đất, người bên cạnh đều đợi đến chán tản đi, anh ta còn bị hai người bỏ qua, nhất thời sốt ruột.


Trong tay người đàn ông cầm một quả thối, trực tiếp ném về phía hai người.

Lạc Hiếu Nhã vội vàng tránh ra, còn không quên kéo ông cụ, kết quả ông cụ không biết vì sao vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, kết quả bị quả đập vào người, trực tiếp ngã trên đất.

Người đàn ông kia ngẩn ra, Lạc Hiếu Nhã cũng ngẩn ra, vội vàng đi kiểm tra tình huống của ông cụ.

“Ông làm sao rồi, có sao không?”
Ông cụ ôm ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào người đàn ông: “Cậu ta, cậu ta là muốn giết ông.

Ông cảm thấy toàn thân đều khó chịu, tim không đập được, thật khó chịu.

Ông cảm thấy, cảm thấy không ổn.”
Ông cụ thở hổn hển, tiếng hít thở trong lồng ngực giống như kéo ống thổi vậy, đặc biệt chói tai.

Tài xế cũng vội vàng tiến lên trước, đột nhiên nhận được ánh mắt của ông cụ, bước chân dừng lại.

Người đàn ông kia không ngờ mình tùy tay ném một quả trái cây, vậy mà cũng đập ông cụ thành dáng vẻ này, nghe thấy giọng nói yếu ớt của ông cụ, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

“Chuyện… chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ là ném một quả trái cây, không hề mạnh.

Ông già này, ông ta ăn vạ”
Tài xế nghe thấy vậy, chỉ vào người đàn ông chính trực nói: “Chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy, là quả trái cây của anh ném qua nên ông cụ mới xảy ra chuyện.

Mọi người nói có đúng không?”
“Đúng” Lần này không phải là một người lên tiếng, người bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đấy đều bắt đầu đồng ý.

Giọng nói cùng vang lên, khiến người đàn ông sợ hãi.


Không được, thế này không được, nếu như công cụ thật sự xảy ra chuyện, có bao nhiêu người làm chứng thế này, vậy mình sẽ phạm tội giết người đấy, vậy cả đời này coi như xong rồi.

Không chỉ phải tán gia bại sản để đền tiền, còn phải ngồi tù nữa đấy.

Trong lòng người đàn ông sợ hãi, trực tiếp đứng từ trên đất dây, chạy ra ngoài.

“Này, thằng nhóc kia quả nhiên là ăn vạ.

Mọi người mau đuối theo bắt nó về.

Tài xế hết lớn một tiếng, bây giờ có rất nhiều người ghét loại chuyện ăn vạ này, có mất người đàn ông trực tiếp đuổi theo.

Lạc Hiếu Nhã đỡ ông cụ đi về phía xe, vừa đi vừa lo lắng: “Ông à, ông chịu đựng một chút, cháu lập tức đưa ông đến bệnh viện gần đây”
“Không cần đầu”
Giọng nói của ông cụ có chút áy náy, đột nhiên đứng thẳng người lên: “Cái đó, cô gái à, ông không sao, vừa rồi ông chỉ muốn dọa cậu ta thôi.”
Lạc Hiếu Nhã thấy ông cụ nguyên vẹn đứng lên, ngẩn ra.

“Ông… vừa rồi ông giả vờ sao?”

Ông cụ họ nhẹ một tiếng: “Đây không phải là ăn miếng trả miếng sao? Cháu xem ông vừa giả vờ, tên ăn vạ kia đã sợ chạy mất.

Loại người này phải dạy dỗ cho một trận, nói đạo lý với nó, nó sẽ càng lộn xộn hơn.”
Lạc Hiếu Nhã nghe thấy giọng điệu đứng đắn của ông cụ, bất lực cười: “Ông giả vờ thật là giống” Khi hai người nói chuyện, cảnh sát và Trần Thanh Minh đều đến.

Trần Thanh Minh vừa đến, vội vàng kéo Lạc Hiếu Nhã kiểm tra tình hình của cô, tay còn chưa chạm vào cánh tay Lạc Hiếu Nhã, một chiếc gậy đã từ trên trời rơi xuống, ngăn cách hai người.

Ông cụ khiêu khích nhìn Trần Thanh Minh: “Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm cái gì chứ?”
Trần Thanh Minh ngẩn ra, động tay động chân?
Anh ta làm gì có động tay động chân chứ, bạn trai của Lạc Hiếu Nhã là Hoắc Tùng Quân đấy, nếu như anh ta động tay động chân là xong rồi đấy.

“Ông nội, ông hiểu nhầm rồi, cháu không động tay động chân.

Cháu chỉ là… chỉ là vừa rồi quá vội, cho rằng bạn cháu bị thương”.