Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 286: Chương 285






“Cô ấy mặc đồng phục bệnh nhân, có phải là bởi vì sinh bệnh rồi cho nên mới có tâm tình không tốt hay không.”
“Các người không nhìn đến bộ dạng của cô ấy hay sao, hoàn toàn khác với lúc trước mà, gầy đi quá nhiều, có phải có ẩn tình gì đó không?”.

Nhưng những lời này, trực tiếp bị những bình luận khác đè xuống.

An Bích Hà không mảy may biết gì về mấy thứ này, cô ta mang theo cơn giận dữ mà quay về phòng bệnh.

Vừa rồi cảm xúc dao động quá lớn, bây giờ đầu óc có chút choáng váng, cô ta muốn nghỉ ngơi cho khỏe một lát.

Bác sĩ nói cho cô ta, tuy trong thân thể cô ta còn tích lũy một ít chất độc, nhưng bởi vì trong thời gian khá là dễ đẩy ra bớt, bây giờ còn chưa thể đẩy ra sạch sẽ hết được toàn bộ, muốn đẩy ra hoàn toàn thì còn cần thời gian rất dài.


Nghĩ đến đây, An Bích Hà lại không nhịn được mà nhỏ giọng mắng Chung Khánh Ngọc: “Uống cho tao đối xử với mày tốt như vậy, thật đúng là vô ơn.

Tao không nên dẫn dắt mày, phải nên để cho mày bị ức hiếp chết ở nhà họ Chung cho rồi.

Con khốn vong ân phụ nghĩa, đáng chết, thật đáng chết.”
Vừa ngồi lên trên giường thì điện thoại di động lại vang lên.

Cô ta không kiên nhẫn nhìn thoáng qua, là điện thoại của bố gọi tới.

Ánh mắt An Bích Hà sáng lên, bố gọi điện thoại tới cho cô ta, có phải là bởi vì có tiến triển gì đó mới không? Chẳng lẽ nhanh như vậy mà đã chèn ép được sản nghiệp của nhà họ Lưu này rồi?
Cô ta vội vàng nhận điện thoại, vội vàng hỏi: “Bố ơi, thế nào rồi, bổ ra tay với nhà họ Lưu rồi sao?”
Lời nói còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng mắng chửi nóng nảy: “Mày cái con nghịch nữ này, bây giờ mà còn có tâm tư hỏi mấy cái này sao? Mày lên trên mạng mà xem đoạn video mày mắng chửi người ta ở bệnh viện đã bị truyền ra ngoài rồi, bây giờ cư dân mạng chửi mày đó.

Công ty chúng ta thật vất vả mới ổn định được cổ phiếu xã hội, lại bị mày làm cho tuột mất hết mấy điểm rồi”
“Tên Hoắc Tùng Quân này, thật đúng là vong ân phụ nghĩa, con gái tôi cứu cậu ra ngoài từ trong đám cháy, cậu báo đáp con bé như vậy đó hả?
Thật đúng là không có lương tâm”
Sau khi mắng xong, ông ta cũng không biết phải làm sao, tuy An thị mạnh hơn nhà họ Lưu một chút, nhưng căn bản là cũng không thể đánh đồng với nhà họ Hoắc được, chỉ có thể đánh rớt răng nanh rồi nuốt vào trong bụng thôi.

Loại cảm giác này không cần nói cũng biết có bao nhiêu nghẹn khuất.

Nhà họ An nhốn nháo hoảng loạn, Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiếu Nhã căn bản là không thèm chú ý đến mấy cái này.


Vì để chúc mừng Lạc Hiếu Nhã, Hoắc Tùng Quân đặc biệt đặt một phòng bao, gọi thêm Lâm Bách Vĩ, Châu Hữu Thiên, Trần Thanh Minh qua đó, Sở Minh Nguyệt đã xuống máy bay rồi, cô ấy gọi xe trực tiếp chạy qua đó.

Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiếu Nhã đi vào phòng bao, thấy mọi người đều đã hết rồi, tính cách của Châu Hữu Thiên là hoạt bát nhất, anh ta trực tiếp ồn ào mà nói: “Ôi, anh Hoắc và chị dâu của chúng ta đến rồi đây.”
Lạc Hiếu Nhã nghe thấy lời này thì khuôn mặt hơi đỏ lên một chút.

Hoắc Tùng Quân thì lại nhìn người ở bên cạnh Lâm Bách Vĩ, hung hăng cắn chặt răng.

Anh cố ý không thông báo cho Lâm Bách Châu, không nghĩ tới thằng nhóc này thế mà lại không mời mà tới.

Lâm Bách Châu nhìn bộ dạng Hoắc Tùng Quân với sắc mặt đen thui, khóe miệng anh ta nhếch nhếch lên, trong lòng xùy cười một tiếng.

Đừng tưởng rằng không thông báo cho anh ta thì anh ta sẽ không cách nào tới đây.

Lâm Bách Vĩ chính là anh trai ruột của anh ta đó, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là có thể biết anh ta muốn đi đâu rồi, hơn nữa còn đi theo tới đây luôn.


Quan hệ của Lạc Hiếu Nhã với Lâm Bách Châu là thân thiết nhất trong đám người này, sau khi nhìn thấy anh ta, cô vui mừng bắt chuyện với anh ta: “Lâm Bách Châu, Hoắc Tùng Quân nói hôm nay anh có công việc phải làm, em còn lo rằng anh sẽ không đến nữa đó.”
Nụ cười của Lâm Bách Châu cứng ngắc một chút, anh ta quay đầu khó hiểu mà trừng mắt liếc nhìn Hoắc Tùng Quân một cái.

Tên nhóc chó má này căn bản là không có thông báo cho anh ta, thế mà lại lừa gạt Hiếu Nhã.

Anh ta nghĩ cứ nói chuyện này cho Lạc Hiếu Nhã biết, nhưng nghĩ đây là tiệc mừng của cô, nhìn nụ cười nở rộ trên mặt cô, cuối cùng Lâm Bách Châu vẫn là không nói ra.

Lúc Hoắc Tùng Quân nghe Lạc Hiếu Nhã nói chuyện, tim anh vẫn còn hơi nhấc lên một chút, có chút khẩn trương, sợ rằng Lâm Bách Châu sẽ nói ra cái gì đó bất lợi với anh, cũng may là anh ta cũng không nói gì hết, trong lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lâm Bách Vĩ đứng ở một bên, Lạc Hiếu Nhã nhìn thấy anh ta còn có chút lúng túng..