An Bích Hà hại chết nhiều người như vậy, làm ra nhiều chuyện điên rồ thế kia, cái này cũng coi như là trừng phạt đúng người, đúng tội.
Hoắc Tùng Quân cong cong khóe miệng, cười đến vô cùng lạnh lùng: “Chuyện này nếu so với những gì cô ta đã làm thì chẳng nhằm nhò gì.
Tuy bị hạ độc là do người khác làm, nhưng người tự tay mang những món ăn đó đến cho An Bích Hà lại là người gắn bó với cô ta như hình với bóng, Chung Khánh Ngọc.”
Điều này làm cho Lạc Hiếu Nhã kinh ngạc.
Chung Khánh Ngọc và An Bích Hà là kiểu bạn không rời tôi, tôi không xa bạn, suốt ngày dính lấy nhau, dáng vẻ chị em cực kỳ thân thiết.
Ấy vậy mà cũng sẽ làm ra loại chuyện như thế này.
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện của cô ta nữa, nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của chúng ta” Lạc Hiếu Nhã lắc đầu, chuyên chú nhìn Hoắc Tùng Quân đang thái rau.
Anh giống như đã được luyện qua những cái này, khả năng dùng dao vô cùng thuần thục, cắt ra thành phẩm cũng rất đẹp mắt và ưa nhìn.
Một bàn lớn đồ ăn do Hoắc Tùng Quân bận rộn hơn nửa ngày, rốt cục làm xong rồi.
“Nhanh tới đây bưng đồ ăn ra ngoài đi nào” Hoắc Tùng Quân nói xong rồi múc phần rau vừa xào ra dĩa, chỉ huy Lạc Hiếu Nhã mang mấy món đã hoàn thành ra ngoài trước đi.
Lạc Hiếu Nhã đói đến mục bụng cũng bắt đầu biểu tình rồi.
Cô vừa nghe xong lời này, lập tức vội vàng vọt thẳng vào nhà bếp, lúc đi ra còn băng thêm dĩa sườn xào chua ngọt.
Món sườn xào chua ngọt này nhìn trông rất bắt mắt, nước sốt màu đỏ vô cùng hấp dẫn cộng thêm mùi hơi hơi ngọt pha chút chua, chỉ cần ngửi thôi đã không nhịn được mà chảy nước miếng.
Lạc Hiếu Nhã không kiềm được nữa, lén lút gắp một miếng cho vào miệng.
Ăn vào rồi cảm giác so với tưởng tượng còn ngon hơn rất nhiều lần, không quá nhiều dầu mỡ, cả khoang miệng chỉ cảm nhận được vị chua ngọt, mùi dậy lên thơm nức mũi.
“Ngon quá đi” Cô cảm thán một tiếng, giây tiếp theo liền nhận được một cái cốc đầu.
Hoắc Tùng Quân bưng đồ ăn ra, cúi đầu nhìn cô vừa cười vừa nói: “Em còn chưa rửa tay, mất vệ sinh”
Lạc Hiếu Nhã ngửa đầu, nhìn anh cười đến vô cùng ngọt ngào: “Nếu anh ghét bỏ em thì món sườn xào chua ngọt kia để em ăn hết”
Cô thật sự rất mê món sườn xào chua ngọt này, cảm giác một đĩa vẫn không đủ lấp đầy cái sự thèm ăn và ham ăn của cô.
Hoắc Tùng Quân bật cười: “Cho em tất, dù sao cũng là cho em ăn mà.
Nhìn bộ dạng không có tiền đồ nào của em kìa, món ngon vẫn còn đang chờ phía sau”
Đợi đến lúc toàn bộ đồ ăn được bưng lên hết, Lạc Hiếu Nhã mới nhận ra hôm nay anh nấu nhiều món lắm, dù có là hai người như cô ăn vẫn không hết được.
Hoắc Tùng Quân chuẩn bị mang thêm một dĩa rau cho cô, Lạc Hiếu Nhã vội vàng ngăn anh lại, lấy điện thoại di động ra: “Để em chụp một tấm hình trước đã.”
Nói xong, cô trực tiếp đứng dậy, canh mọi góc độ để chụp được tấm ảnh ưng ý nhất, miệng vẫn không ngừng nói: “Ngày hôm qua em nói với Sở Minh Nguyệt là em với anh quen nhau rồi, cô ấy còn rất lo lắng đấy.
Em muốn cho cô ấy xem bạn trai của em vĩ đại cỡ nào.
Bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, hơn nữa tay nghề còn chẳng kém gì so với đầu bếp, để cho cô ấy an tâm một chút.”
Hoắc Tùng Quân liên tục nghe cô khen ngợi mình, khóe miệng trong vô thức cong lên một đường cong hoàn mỹ.
Nhìn thấy Lạc Hiếu Nhã gửi tin nhắn cho bạn cô, anh suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, cũng chụp lại một tấm rồi gửi cho những người anh em tốt của mình là Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên.
Còn cố ý ghi thêm một dòng chú thích, đây là do tự tay anh làm.
Tin nhắn mới vừa gửi đi rất nhanh đã nhận được trả lời của Lâm Bách Vĩ, vừa mở ra đã thấy một đống dấu chấm than không ngừng nhảy lên.
“Rất tốt.
Hoắc Tùng Quân, tớ với cậu làm anh em tốt hơn hai mươi năm trời, mặc quần yếm lớn lên cùng nhau, tớ còn chưa được một lần ăn thử cơm do cậu nấu”
“Hừ, đồ trong sắc khinh bạn, xem như hôm nay tớ nhìn thấy con người cậu rồi”
Sau đó cũng thấy Châu Hữu Thiên trả lời tin nhắn: “Lần này tớ sẽ không nói gì, dù sao cậu cũng không dễ dàng gì mới theo đuổi vợ thành công.
Lần sau đến lượt hai anh em chúng tớ đi”
Lâm Bách Vĩ lập tức hùa theo: “Đúng vậy, nói rất hay.
Cậu cứ yên tâm, nguyên liệu tụi này tự chuẩn bị, hai người tớ không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn được ăn cơm do tự tay tổng giám đốc Hoắc nấu thôi”
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy một mớ tin nhắn này, vẻ mặt hờ hững gửi qua vài chữ, sau đó trực tiếp bật chế độ máy bay..