Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 276: Chương 275






Cả người Lạc Hiếu Nhã đều có lại trong chăn, cơ thể dán chặt vào tường, sắc mặt tái nhợt, bởi vì gầy gò, cằm đặc biệt nhọn, cả gương mặt gầy đến nỗi có chút thoát khỏi hình dạng, sắc mặt đặc biệt kém.

Lưu Lệ Viện nghe thấy An Bích Hà nói như vậy, cười mỉa mai: “Xem ra cô ăn quá nhiều chuyện nên quên mất rồi, làm ra chuyện tàn nhẫn với tôi như vậy, vậy mà đến cả tên tôi cũng không nhớ”
Cô ta nói xong, ngón tay chậm rãi lướt qua vết sẹo trên mặt, vẻ mặt có chút âm u.

An Bích Hà sợ hãi co rút người lại, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một người.

Lưu Lệ Viên.

An Bích Hà nhớ lại, lúc trước bởi vì trong bữa tiệc, Lưu Lệ Viễn cướp mất sự chú ý của cô ta, nên cô ta tức giận, để người đóng giả làm xã hội đen, cắt mặt Lưu Lệ Viện.

Chuyện này đã qua rất nhiều năm rồi, đối với loại nhân vật nhỏ bé này, cô chưa bao giờ nhớ đến, vẫn là âm tần lúc trước của Lâm Kỳ truyền ra.


An Bích Hà nghe thấy âm tần này, mới nhớ lại chuyện này.

Từ sau khi gương mặt Lưu Lệ Viện bị hủy, cô ta dường như không hề tham gia bữa tiệc nào, cũng không có lộ mặt trước mặt mọi người, nghe nói đến cả chồng sắp cưới cũng hủy hôn chạy rôi.

Lúc trước An Bích Hà còn cười đùa với người khác, nói Lưu Lệ Viên là một phụ nữ già không gả được ra ngoài.

Bây giờ Lưu Lệ Viện vào lúc này, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, An Bích Hà chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân.

Chính là cô ta nghe được ghi âm, tìm mình để trả thù.

Cửa phòng bệnh bị đóng lại, An Bích Hà ở phòng vip, hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, xung quanh cũng yên tĩnh, không có ai, nhưng loại ưu điểm này vào lúc này đều trở thành nhược điểm.

Cơ thể An Bích Hà yếu ớt, không thể làm gì được, nếu Lưu Lệ Viễn thật sự muốn làm gì cô ta, ai cũng không thể giúp cô ta được.

“Cô… cô đừng qua đây” An Bích Hà sợ hãi co rúm về phía sau, đồng tử gần như nhỏ thành mũi kim.

Khóe miệng Lưu Lệ Viện nhếch lên, nở nụ cười.

Nếu như không có vết sẹo, thì nụ cười sẽ vô cùng tươi tắn xinh đẹp, nhưng cô ta vừa cười, vết sẹo cũng chuyển động theo, nhìn vô cùng đáng sợ.

An Bích Hà sợ đến nỗi co rút.


“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu”.

Lưu Lệ Viên nhìn ánh mắt sợ hãi của An Bích Hà, thu lại nụ cười: “Có phải cô cảm thấy bây giờ tôi rất xấu đúng không?”
An Bích Hà ngẩn ra, nhưng cô ta không phải là ngốc, tất nhiên sẽ không nói ra sự thật vào lúc này, vội vàng lắc đầu: “Không xấu, không xấu”
“Không xấu thì sao cô không rạch mặt mình một đao” Lưu Lệ Viện hung hăng trừng An Bích Hà.

Vẻ mặt An Bích Hà khựng lại, sao người này lại không ra bài như bình thường chứ.

.

Truyện Khác
Gia thế nhà họ Lưu không bằng nhà họ An, lúc trước Lưu Lệ Viện vẫn luôn rất cung kính với An Bích Hà, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Lệ Viện có thái độ như vậy với mình, trong lòng An Bích Hà có chút không vui.

“Lẽ nào cô muốn tôi nói cô xấu sao?” An Bích Hà mỉa mai lại.

Lưu Lệ Viện cười lạnh một tiếng: “An Bích Hà, hình như sau khi cô tỉnh lại chưa soi gương đúng không? Cô đã nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cô chưa, cô xấu hơn tôi nhìn đấy”

“Cái gì?” An Bích Hà nghe Lưu Lệ Viện nói như vậy, trực tiếp ngẩn ra, ánh mắt vội vàng tìm trong phòng bệnh một vòng, nhưng không hề tìm thấy gương.

Lưu Lệ Viên thấy dáng vẻ gấp gáp của cô ta, bình tĩnh ngồi xuống ghế: “Mẹ cô thật tốt với cô, sợ đả kích đến cô, đến cả gương cũng đều dọn đi hết”.

Lưu Lệ Viện nói xong, hất cằm lên với An Bích Hà: “Không phải ở đây còn có cửa sổ sao?”
An Bích Hà nghe thấy vậy, giống như bị điên vậy, bò xuống giường, lao đến trước cửa sổ.

Cửa sổ được lau sạch sẽ, vô cùng sáng cũng phản chiếu được hình dạng bây giờ của An Bích Hà.

Cả người gầy gò, không có một chút thịt nào, áo bệnh nhân mặc trên người rộng thênh thang, cửa sổ không thể soi rõ được như gương, nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt của cô ta rất kém, miệng khô khốc, trên mặt vẫn còn dấu tay, trông rất thảm hại.

Còn có tóc, sau khi tháo tóc giả ra, trong tóc càng mỏng hơn, đặc biệt khó nhìn..