Một tiếng nổ âm vang lên, vành tai Lạc Hiếu Nhã đỏ ửng: “Anh, anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”
Từ bao giờ Hoắc Tùng Quân học được cách nói những lời đường mật như vậy chứ, thật là, khiến trái tim người ta không thể chịu nổi.
“Anh đưa em về” Hồn xong, Hoắc Tùng Quân lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, một cậu chủ lạnh lùng cao ngạo.
Lạc Hiếu Nhã gật đầu, mặt đỏ bừng bước lên xe.
Hai người hành động vô cùng thân mật, toàn bộ tâm tư của Lạc Hiếu Nhã đều đặt trên người Hoắc Tùng Quân, không hề để ý Phương Ly đang bị cảnh sát kéo ra khỏi công ty.
Gương mặt cô ta nhăn nhó đầy tức giận, liều mạng giãy dụa, miệng không ngừng hét lên cái tên “Trần Thanh Minh”, lại còn kêu gào nguyền rủa Lạc Hiếu Nhã sẽ không được chết tử tế.
Ngay sau khi bị ép vào trong xe cảnh sát, Phương Ly quay đầu lại, liền nhìn thấy cảnh Hoắc Tùng Quân ôm Lạc Hiếu Nhã, tình cảm hôn lên môi cô ấy một nụ hôn, gương mặt cô ta càng thêm gớm ghiếc.
Tại sao Lạc Hiếu Nhã luôn gặp may mắn, cho dù là chuyện tình cảm hay là sự nghiệp đều vô cùng thuận lợi, không gặp bất cứ trắc trở gì, vì vậy Phương Ly không can tâm, không bao giờ can tâm.
Hoắc Tùng Quân lái xe đưa Lạc Hiếu Nhã về nhà, anh lấy một bó 999 bông hoa hồng từ cốp xe ra, đưa cho cô: “Cái này em cũng cầm về đi.”
Bó hoa này vô cùng rực rỡ, khi anh lấy nó ra, những xung quanh đều hướng mắt về phía bọn họ.
Lạc Hiếu Nhã cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nhận lấy bó hoa rồi nói: “Em, em lên lầu đây.
Anh, anh cũng mau quay về đi, lái xe cẩn thận”.
Nói xong cơ thể nhỏ bé liền mang theo bó hoa to lớn, vội vàng chạy vào hành lang.
Hoắc Tùng Quân nhìn bóng lưng vội vã của cô, khóe môi cong lên, tự lẩm bẩm một mình: “Nhìn thế nào vẫn cảm thấy vô cùng đáng yêu, ngắm mãi mà vẫn thấy không đủ”.
Thật muốn mang em về nhà, mỗi ngày đều được ngắm thỏa thích.
Sau khi Hoắc Tùng Quân lái xe đi, lại một chiếc xe khác chạy đến chung cư của Lạc Hiếu Nhã.
Lâm Bách Châu bước xuống xe, cầm theo một bó hoa tươi, nhìn vào cửa sổ xe, chỉnh đốn quần áo một chút, nở một nụ cười dịu dàng trên môi.
Lạc Hiếu Nhã vừa về đến nhà, trên tay ôm một bó hoa lớn, đang định đặt nó xuống thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
Một tay cô chật vật ôm bó hoa, một tay mở cửa, miệng còn cằn nhằn: “Hoắc Tùng Quân, anh xem xem anh.”
Nhìn thấy người đứng bên ngoài, cô đột nhiên im bặt: “Lâm Bách Châu, là anh sao?”
Nhìn thấy một bó hoa lớn như vậy, Lâm Bách Châu có phần hơi sững sờ, nhìn cái đầu nhỏ nhô ra sau bó hoa lớn, vô thức hỏi: Bó hoa này là của..”
Bị anh ta hỏi như vậy, Lạc Hiếu Nhã có chút xấu hổ, hai má ửng hồng: “Là Hoắc Tùng Quân tặng, quá khoa trương, đúng không?”
Tuy miệng Lạc Hiếu Nhã nói ra những lời ghét bỏ, nhưng gương mặt cô lại không giấu nổi niềm vui sướng.
Lâm Bách Châu nhìn bó hoa mà mình đã lựa chọn thật tỉ mỉ trong tay, trong lòng liên cảm thấy có chút chua xót.
Đúng lúc này, Lạc Hiếu Nhã cũng nhìn vào bó hoa trong tay Lâm Bách Châu, hỏi: “Bó hoa này tặng tôi sao?
Lâm Bách Châu cong môi cười: “Ừ, hôm nay anh phải tăng ca ở bệnh viện, không thể đích thân đến xem cuộc thi của em, cũng không thể là người đầu tiên chúc mừng em, vì vậy sau khi tan làm xong anh liền đến đây đền bù tổn thất cho em”
Khi nói lời này, gương mặt của Lâm Bách Châu vô cùng dịu dàng, cả người anh như tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, khiến người nhìn có chút chói mắt.
Trong lòng Lạc Hiếu Nhã cảm thấy có chút kỳ lạ, hôm nay bác sĩ Lâm dường như có chút kỳ lạ, nhưng cô không thể nói ra được anh ta kỳ lạ ở chỗ nào.
Nhìn bó hoa đưa cho mình, Lạc Hòại An vội vàng đặt bó hoa lớn trong tay xuống, cầm lấy bó hoa của Lâm Bách Châu: “Cảm ơn anh, bó hoa thật sự rất đẹp”
“Em thích là tốt rồi”
Lâm Bách Châu mỉm cười nhìn về phía sau cô: “Em không mời anh vào nhà sao?”
“À, xin lỗi anh, trong nhà có chút lộn xộn, mời anh vào” Lạc Hiếu Nhã vội vàng mời Lâm Bách Châu vào, tìm một cái lọ, rồi cắm hoa anh ta mang tới, sau đó nhìn bó hoa lớn của Hoắc Tùng Quân liền cảm thấy vô cùng đau đầu, không biết nên xử lý như thế nào.
Lâm Bách Châu nhìn bó hoa lớn đó, cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta cúi đầu nhíu mày, định đi đến bên cạnh nói chuyện với Lạc Hiếu Nhãm nhưng không cẩn thận đụng vài cái bàn..