Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 252: Chương 251






Ngô Giai Như ở trên sân khấu dường như không để ý đến sự chột dạ run rẩy của Trần Duy Khánh, tiếp tục nói: “Tôi phát hiện chỉ trong thời gian hai tháng, Trần Duy Khánh đã có bước tiến lớn như vậy, đến cả phong cách thiết kế cũng thay đổi luôn, có thể thấy anh ta vì cuộc thi này mà đã có bao nhiêu tấm huyết và cố gắng Lời này vừa nói ra, các giám khảo và khán giả đều tìm tác phẩm lúc trước của Trần Duy Khánh, ồn ào một trận.

Mọi người trong đài truyền hình đều phấn khích.

Hiệu suất người xem, đây chính là thu được hiệu xuất người xem đấy, có một điểm bùng nổ thế này, tiết mục chắc chắn sẽ có người xem.

Sau khi xem xong những tác phẩm lúc trước, rất nhiều người đều không phải là người trong ngành, có lẽ không nhìn ra được gì cả, nhưng các giám khảo đều là người có thẩm quyền trong ngành, nhìn những tác phẩm trước đây của anh ta, lại nhìn tác phẩm trình diễn lần này của anh ta, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Trần Duy Khánh.

Sắc mặt trợ lý của Cách Lệ Tâm trở lên nghiêm túc.

Cách Lệ Tâm là người rất khắt khe, ghét nhất là những người ăn cắp ý tưởng của người khác.


Nếu như Trần Duy Khánh thật sự ăn cắp ý tưởng, vậy thì anh ta đã phạm phải điều cấm kỵ lớn rồi.

Trần Duy Khánh hoàng rồi, sắc mặt tái nhợt, lưng ướt đẫm mồ hôi, một người đàn ông đứng trên sân khấu, cơ thể run như cầy sấy.

Anh ta không thể không hiểu lời Ngô Giai Như nói được, bây giờ đã có rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ anh ta rồi, nhưng anh ta không thể nhận được.

Nếu như thật sự nhận rồi, ở trong cuộc thi lớn thế này mà đạo nhái, e rằng cả đời này đều khó có thể trở mình được.

Nghĩ như vậy, Trần Duy Khánh nắm chặt tay, đột nhiên bước lên phía trước, chất vấn Ngô Giai Như: “Cô Ngô, cô quả thật có danh tiếng rất lớn trong giới, nhưng nhà thiết kế nhỏ như chúng tôi không thể so được với cô, nhưng cho dù danh tiếng của cô có lớn thế nào, cũng không thể vụ oan giá họa được chứ? Dội gáo nước bẩn lên người tôi”
Lạc Hiếu Nhã nhìn anh ta cuối cùng không chịu nổi nữa, nhướng mày, đứng một bên nghe xem anh ta giải thích thế nào.

Ngô Giai Như thấy anh ta nói như vậy, cười với anh ta: “Vừa rồi hình như tôi không nói gì anh cả mà, rõ ràng tôi đang khen anh mà”
“Khen tôi? Ha ha.”
Trần Duy Khánh cười nhạo hai tiếng: “Tôi không phải là đồ ngốc, sao có thể không hiểu cô đang nói gì chứ? Cô không phải đang nói tôi ăn cắp ý tưởng sao? Nếu như cô đã nói tôi ăn cắp ý tưởng thì mời cô lấy chứng cứ ra đây”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt các giám khảo và người xem đều tập trung trên người Ngô Giai Như.

Quả thật, loại chuyện ăn cắp này đối với các nhà thiết kế mà nói, thật sự là một đòn trí mạng.

Ngô Giai Như ám chỉ Trần Duy Khánh đạo nhái, nếu như không có chứng cứ, thì ai cũng không dám dễ dàng dịnh tội như vậy.

Ngô Giai Như nghe thấy vậy, nhìn về phía Lạc Hiếu Nhã, khẽ cười với cô.


Lạc Hiếu Nhã cười lại cô ta một cái, tiến lên trước một bước: “Muốn chứng cứ, tôi có mời mọi người nhìn những thứ này”.

Cô nói xong, Trần Thanh Minh lập tức để người mẫu mặc trang phục tiến lên, năm bộ thiết kế trước đó của Lạc Hiếu Nhã cũng được chiếu lên màn hình lớn.

Sau khi người mẫu lên sân khấu, mọi người đều xôn xao.

Trang phục trên người bọn họ gần như giống hệt với năm bộ trang phục mà Trần Duy Khánh vừa mới trình diễn trước đó.

Không, nói chính xác, không phải giống y hệt.

Trang phục trình diễn của Lạc Hiếu Nhã, vừa nhìn đã thấy vô cùng tinh xảo, chỗ nào cũng đều tinh tế từng chi tiết một, rất rõ ràng là từ từ làm ra, vô cùng xinh đẹp.

“Nhà thiết kế Trần, người mẫu của anh cùng lên sân khấu đi”
Lạc Hiếu Nhã nói xong câu này, Trần Duy Khánh trở lên căng thẳng.


Anh ta không thể để người mẫu lên sân khấu, năm bộ trang phục đó của anh ta, mặc dù tạo hình kiểu dáng giống với trang phục trình diễn bây giờ của Lạc Hiếu Nhã, nhưng nếu đứng cùng một chỗ so sánh với nhau, có thể nhìn rõ sự khác biệt.

Trang phục dùng nửa ngày một đêm làm ra, sao có thể so với trang phục từ từ làm ra chứ.

“Lúc trước khi xem trình diễn, tôi cảm thấy trang phục mà nhà thiết kế số 39 trình diễn có một số chỗ không được ổn thỏa” Một nhà thiết kế trong đó không khỏi cảm thán.

Những chỗ không được ổn thỏa đó, sau khi nhìn bản vẽ thiết kế còn có trang phục trình diễn của Lạc Hiếu Nhã, nó đột nhiên trở lên rõ ràng.

Lạc Hiếu Nhã cười với ống kính: “Bởi vì những trang phục này đều là do tôi thiết kế”
“Cái gì?”
Giám khảo và khán giả đều ngẩn ra: “Cô nói những trang phục này đều là do cô thiết kế? Vậy trang phục mà cô vừa trình diễn…”..