Thiết kế của Ngô Giai Như vẫn là sở trường của cô ta, sườn xám.
Người ta đều nói rằng sườn xám là trang phục thể hiện rõ nét nhất vẻ đẹp tao nhã của người phụ nữ, Ngô Giai Như đặc biệt coi trọng cuộc thi lần này, nên đã dùng hết tâm sức để thiết kế.
Năm bộ trang phục, màu sắc đoan trang, mũi thêu tinh xảo, đường xẻ lưu loát, thời điểm người mẫu trình diễn, một loại khí chất cổ điển ập đến, còn mang theo chút tao nhã dịu dàng cực kỳ ăn khớp với bộ trang phục, làm cho ánh mắt người xem đều sáng lên.
Lạc Hiếu Nhã tán thưởng một tiếng: “Quả nhiên là Ngô Giai Như, thật sự rất có tài năng, ngay cả tôi cũng muốn mua năm bộ sườn xám này về cất tủ”
Trần Thanh Minh bất đắc dĩ liếc nhìn cô: “Đây là thời điểm nào rồi, cô vẫn còn cổ vũ cho người khác nữa”
Lạc Hiếu Nhã cười, mắt hoa đào cong cong, trong trẻo mà tinh khiết: “Mặc dù cô ấy là đối thủ của tôi, nhưng tài hoa của cô ấy đáng giá để tôi nể phục.”
Trần Thanh Minh nghe thấy lời này, cũng cúi đầu cười.
Lạc Hiếu Nhã quả thật rất dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm, tấm lòng thuần khiết, yêu hận rõ ràng, đồng thời cũng không nhìn vấn đề chỉ theo một hướng.
Ngô Vân theo sát phía sau Ngô Giai Như, lấy được số thứ tự thứ 13.
Thành thật mà nói, cái số thứ tự này cũng không có lợi đối với Ngô Vân, bởi vì mặc dù hai chị em cùng làm trong một công ty, nhưng hiện giờ vẫn tính là đối thủ của nhau.
Sở trường của hai người đều là sườn xám, hơn nữa Ngô Giai Như còn được trình diễn trước, nếu như Ngô Vân không tạo cho người xem cảm giác mới mẻ, thì sợ rằng rất khó để được đánh giá cao.
Lạc Hiếu Nhã cũng vô cùng tò mò với màn trình diễn kế tiếp của Ngô Vân.
Âm nhạc vang lên, Lạc Hiếu Nhã sững sờ một chút, nhạc nền này không giống bài nhạc của Ngô Giai Như lúc trước.
Nhạc nền cho màn trình diễn của Ngô Giai Như cực kỳ dịu dàng tạo nhã, của Ngô Vân lại có hơi hướng sôi động, còn mang theo một chút punk rock.
Lấy âm nhạc này để trình diễn sườn xám sao?
Không thể không nói, nhạc nền vang lên đã gợi lên tính tò mò của rất nhiều người.
Màn trình diễn kế tiếp, quả thật làm ánh mắt mọi người sáng lên.
Kiểu dáng thì vẫn là kiểu dáng truyền thống, nhưng trên rất nhiều chi tiết, lại dùng yếu tố hiện đại để kết hợp, ví dụ như khuy áo vải của sườn xám được thay thế bằng đinh tán, thập phần cá tính.
Trong tao nhã lại mang theo một chút cá tính.
Đây thật sự là một ý tưởng thiết kế độc đáo.
Tất cả mệt mỏi của ban giám khảo và người xem đều bị quét đi hết, tinh thần tỉnh táo thưởng thức màn trình diễn.
Qủa nhiên cũng giống như chị cô ta, thiết kế của Ngô Vân cũng nhận được đánh giá cao từ ban giáo khảo.
Bộ thiết kế của hai người họ quá xuất sắc, làm cho các màn trình diễn về sau trở nên thật bình thường.
Lạc Hiếu Nhã xem nhiều cũng có chút mỏi mắt, vừa mở cửa để hít thở cùng thư giãn, đã thấy An Bích Hà dẫn theo Ngô Giai Như, Ngô Vân vênh váo đi tới.
Người trong hậu trường rất đông, nhìn thấy bọn họ đi đến đây, đều tự giác nhường đường cho bọn họ, nét mặt vừa ngưỡng mộ vừa nể phục, xem ra màn trình diễn vừa rồi làm cho những người này đều cảm thấy việc Ngô Giai NhưNgô Vận được vào vòng trong là điều đương nhiên.
An Bích Hà cố ý đi từ nơi này qua, là vì để khoe khoang với Lạc Hiếu Nhã.
Sau khi cô ta nhìn thấy bóng dáng của Lạc Hiếu Nhã, nhướng mày, kiêu ngạo đi về phía cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Lạc Hiếu Nhã, thế nào, nhà thiết kế của An thị chúng tôi không làm cô thất vọng chứ?”
Lạc Hiếu Nhã không để ý tới gương mặt đắc ý của cô ta, nhìn về phía Ngô Giai Như và Ngô Vân, cười với hai người họ: “Hai vị tiền bối quả nhiên là danh bất hư truyền, tác phẩm của hai người rất xuất sắc.
Là một người phụ nữ, tôi cũng không thể nào từ chối được những bộ sườn xám đó, thật sự rất xinh đẹp”.
Sự khen ngợi của cô không phải là dối trá, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh nhìn Ngô Giai Như và Ngô Vân làm cho hai người có chút sửng sốt.
Bởi vì An Bích Hà nên thái độ của hai người đối với Lạc Hiếu Nhã không được tốt cho lắm, thậm chí còn mang theo chút thù địch.
Thế nhưng không ngờ Lạc Hiếu Nhã lại tán thưởng tác phẩm của bọn họ, thật lòng khen ngợi bọn họ, làm cho Ngô Giai Như và Ngô Vân đều có chút ngại ngùng.
Mặc dù lớn tuổi hơn Lạc Hiếu Nhã, thời gian làm nghề cũng dài hơn, nhưng lòng dạ vẫn còn kém một bậc..