An Bích Hà nhìn thấy mặt mày của đối phương không có bất cứ biểu hiện nào khác, hơn nữa còn ăn vô cùng tự nhiên, cả người không khỏi có chút run sợ.
Chẳng lẽ cô ta đoán sai, thức ăn hoàn toàn không có vấn đề gì?
Nếu không, làm sao Chung Khánh Ngọc có thể đồng ý ăn, hơn nữa còn ăn ngon miệng như vậy.
“Bích Hà, cậu cũng ăn đi” Chung Khánh Ngọc nuốt thức ăn vào miệng, thấy An Bích Hà chậm chạp không chịu động đũa liền tiếng thúc giục.
Trong lòng cô ta cũng đã hoàn toàn rõ ràng, An Bích Hà đã bắt đầu nghi ngờ thức ăn có vấn đề, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra, vẫn ăn rất vui vẻ.
An Bích Hà gắp một miếng cần tây chậm rãi nhai, thấy Chung Khánh Ngọc đang say sưa thưởng thức món thịt thỏ xào cay, vì không muốn để cô ta phát hiện ra điều bất thường, An Bích Hà cũng ăn không ít.
Sau khi ăn xong, Chung Khánh Ngọc theo thói quen muốn dọn dẹp bàn ăn, nhưng An Bích Hà ngăn lại: “Nhìn xem, cậu đã vất vả đóng gói đồ ăn mang tới cho tớ rồi, hơn nữa lại còn trong một thời gian dài như vậy, sao tớ còn có thể bắt cậu là việc này được? Cậu cứ để cho mấy người giúp việc làm đi”
Cô ta nói xong liền nháy mắt ra hiệu cho người giúp việc đang đứng ở bên cạnh, người giúp việc ở bên cạnh nhanh chóng thu dọn mớ hỗn độn ở trên bàn.
Hai người đang nói chuyện phiếm trong phòng khách, người hầu đem đồ đã thu dọn ra sân sau.
Mẹ An đang đứng đợi ở bên ngoài, thấy người giúp việc đi ra, vội vàng tiến lên: “Giao cho tôi đi.”
Người hầu vội vàng lấy ra một hộp cơm đưa cho bà ta: “Thưa bà, mỗi lần cô Chung mang đồ ăn tới, mỗi lần tôi đều lén giữ lại một ít tất cả đều nằm ở trong này”
Mẹ An nhìn cô ấy bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó mang theo những thứ này rời đi.
Sau khi Chung Khánh Ngọc ra về, An Bích Hà lo lắng chờ đợi, mãi đến khi chạng vạng mẹ An mới trở về.
Cô ta vội vàng chạy ra đón người, nắm lấy tay bà ta mà hỏi: “Mẹ, kiểm tra có phát hiện gì không? Có vấn đề gì không?”
Mẹ An lấy ra một vài mẫu báo cáo đưa cho cô ta: “Mẹ đã chạy đến không ít nơi để kiểm tra, nhưng đồ ăn đều không có vấn đề gì, vấn đề không nằm ở chỗ Chung Khánh Ngọc”
An Bích Hà đã đọc kỹ báo cáo, các thành phần có khác nhau có trong thức ăn đều được phân tích kỹ lưỡng, quả thực không có vấn đề gì, thậm chí nguyên liệu còn tinh tế hơn các nhà hàng bình thường, giá trị dinh dưỡng cao hơn.
“Rốt cuộc đây là có chuyện gì vậy? Nếu như đồ ăn không có vấn đề, tại sao con lại biến thành như vậy?”
An Bích Hà lòng đầy nghi ngờ, cảm thấy không có manh mối, vò đầu bứt tóc, kéo thêm mấy cái là tóc lại nằm trong tay cô ta khiến cô ta cảm thấy đau khổ muốn chết.
Mẹ An vội vàng an ủi: “Bích Hà, mẹ nghĩ là con đã nghĩ ngợi quá nhiều rồi.
Nếu như con thật sự cảm thấy lo lắng, ngày mai mẹ đưa con tới bệnh viện kiểm tra”
Sau khi nghe xong những lời này An Bích Hà liền lắc đầu: “Chờ một chút, hai ngày nữa, cuộc thi thiết kế ‘Khinh Hà sẽ diễn ra, cuộc thi lần này rất quan trọng.
Ngày mai con phải tới công ty một chuyến, chỉ sợ hai ngày này thời gian không đủ, chờ sau khi trận đấu kết thúc chúng ta sẽ tới bệnh viện”
Mẹ An gật đầu: “Con nhìn con xem, chỉ vì một trận đấu mà khiến mình vất vả thành bộ dạng như vậy, con phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
An Bích Hà lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ, cuộc thi này rất quan trọng.
Trong khoảng thời gian con tiếp nhận “Khinh Hà”, cũng đã phát hiện số lượng tiêu thụ vài năm gần đây đều giảm.
Nếu như lần này có thể đạt được giải quán quân có thể có tư cách cùng Grace tham gia cuộc thi ở Paris, độ nổi tiếng của “Khinh Hà” chúng ta sẽ tăng lên rất cao có thể khắc phục được khó khăn lần này.
Con muốn thắng thật vinh quang”
Nhất là khi đối thủ lại là Lạc Hiếu Nhã.
Trước mặt Hoắc Tùng Quân, cô ta đã thua Lạc Hiếu Nhã rồi, ở những phương diện khác, cô ta không thể để thua như vậy được.
Cô ta muốn đánh bại Lạc Hiếu Nhã, để Hoắc Tùng Quân có thể nhìn thấy được cô ta có bao nhiêu tài giỏi.
An Bích Hà nghĩ một lúc, không tự chủ được mà đem những suy nghĩ trong lòng nói ra.
Mẹ An nhìn cô ta một cái, nhíu mày nói: “Nhưng Bích Hà, con không phải là nhà thiết kế.
Cho dù con giành giải quán quân, cũng là nhà thiết kế của công ty chúng ta thắng Lạc Hiếu Nhã.
Điều này làm sao chứng minh được sự xuất sắc của con?”
An Bích Hà: “..”
Tại sao mẹ lại dập tắt suy nghĩ của cô ta như vậy?
“Chỉ cần Lạc Hiếu Nhã không giành được quán quân, cô ta đã thua, hơn nữa, nếu như nhà thiết kế của chúng ta thắng thì chứng tỏ lãnh đạo như chúng ta rất xuất sắc”
An Bích Hà phản bác..