Cô ta không ngờ Hoắc Tùng Quân lại ra tay với nhà họ An, cũng không phải là không nghĩ đến, chỉ là chưa đến lúc thôi.
Kế hoạch ban đầu của anh có lẽ là đợi Lâm Kỳ khai ra cô ta trước, sau đó mới đối phó với nhà họ An.
Hiện giờ Lâm Kỳ bỏ trốn, bị cô ta xử lý, cho nên Hoắc Tùng Quân mới ra tay với nhà họ An.
“Bố không ra tay với Lạc Hiếu Nhã, chỉ có thể là do con làm”
Ông An ủ rũ ngồi trên sofa, nói xong tức giận nhìn sang An Bích Hà: “Không phải là con sai Lâm Kỳ ra.
tay với cô ta sao? Lúc trước bố đã cảnh cáo con rồi, không cần ra tay.
Con tại sao lại không nghe lời? Có phải nhà họ An tiêu đời thì con mới cam tâm không?”
“Con, con…” An Bích Hà chân tay lúng túng, cúi đầu, không biết giải thích như thế nào.
Cô ta còn chưa nói với bố cô ta rằng mẹ của Lạc Hiếu Nhã là cô ta hại chết.
Cho dù cô ta không ra tay với Lạc Hiếu Nhã, thì Lạc Hiếu Nhã cũng sẽ không buông tha cho cô ta.
Cho nên cô ta chỉ có thể ra tay trước.
“Bố, bố yên tâm, nhà họ An chúng ta sẽ không tiêu tan đầu.
Bố quên rồi à, chính con đã cứu Hoắc Tùng Quân”.
Ánh mắt của An Bích Hà kiên định, kéo lấy cánh tay của ông An khuyên nhủ: “Con đã cứu anh ta, rất nhiều người biết chuyện này.
Nếu anh ta muốn ra tay với nhà chúng ta, người khác sẽ cho rằng anh ta là loại vong ân phụ nghĩa.
Hoắc Tùng Quân là người thông minh, anh ta sẽ không làm ra loại chuyện này”
“Đúng, cậu ta sẽ không dại gì mà ra tay với chúng ta, nhưng nếu lén lút làm thì sao đây?” Ông An liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt cáu kỉnh.
Tên nhóc Hoắc Tùng Quân này căn bản không xem trọng chuyện cứu mạng này.
Nếu cậu ta thật sự bận tâm, sẽ không từ hôn với An Bích Hà.
An Bích Hà nghẹn ngào, ánh mắt luống cuống: “Bố, bố không cần lo lắng.
Tuy nhà họ Hoắc lợi hại, nhưng cũng không phải một tay che trời.
Chúng ta có thể hợp tác với người khác.”
“Hợp tác, với ai? Còn ai dám nhằm vào Hoắc Kỳ.
Ông An hỏi ngược lại.
An Bích Hà cười: “Nhà họ Ngô”.
Ông An sửng sốt: “Nhà họ Ngô? Hy vọng không lớn lắm.
Nhà họ chưa bao giờ chịu làm ăn thua lỗ.
Tên nhãi Ngô Thành Nam kia tuy không hòa thuận với Hoắc Tùng Quân, nhưng cũng sẽ không công khai đối đầu với nhà họ Hoắc”
An Bích Hà vẻ mặt tự tin, nói: “Bố ơi, bố yên tâm, con sẽ làm cho anh ta phải đồng ý”.
Hiện tại Ngô Thành Nam rất hứng thú với cô ta, cô ta sẽ nghĩ cách để hai người cùng hội cùng thuyền.
Sau trận đấu này, chỉ e cô ta càng khó kết hôn với Hoắc Tùng Quân, thanh danh của cô ta đều bị đoạn ghi âm này hủy hoại.
Ông An thấy sắc mặt cô ta rất khó coi, cũng nghĩ đến bản ghi âm kia, liền nhắc nhở cô ta: “Mấy ngày này, tốt nhất không cần đi ra ngoài.
Mấy gia tộc khác tuy thực lực không sánh được với nhà họ An ta, nhưng nếu bọn họ có ý định trả thù, con sẽ bị tính kế, không ổn đâu?
An Bích Hà nghĩ đến đây, vẻ mặt âm trầm gật đầu.
Đen đủi, nếu có kẻ nào phát điên muốn gây bất lợi cho cô ta, cô ta thật sự không thể tránh khỏi, chỉ có thể an phận ở trong nhà.
Chờ chuyện này qua đi mới có thể ra ngoài.
Sau khi thảo luận cùng An Bích Hà, lão An chuẩn bị quay về công ty đột nhiên ông nghĩ đến một việc, nói với An Bích Hà: “Đúng rồi, Bích Hà, hơn hai tuần nữa lại có cuộc thi thiết kế, chưa có người tham gia.
dự thi “Khinh Hà”, con nắm bao nhiêu phần thắng?”.
Nghe vậy, An Bích Hà cười, biểu cảm tự tin: “Yên tâm đi bố, người con sắp xếp lần này rất nổi tiếng, rất có thực lực, nhất định có thể áp đảo đám người dự thi”
Ông An nghe xong lời này, sắc mặt tốt lên rất nhiều, ông ta gật đầu hài lòng với cô ta: “Được, chuyện này giao cho con.
Nếu thắng “Khinh Hà” sẽ được nhiều người biết đến, thực lực nhà họ An sẽ nâng lên.
một bậc.
Bố tin tưởng con.
Nhưng Lạc Hiếu Nhã kia nghe nói cũng tham gia thi đấu, con phải chú ý một chút.”
An Bích Hà nghe vậy thì khinh thường bĩu môi.
Lạc Hiếu Nhã, chỉ dựa vào cô ta sao?
Trong giới thiết kế không có chút danh tiếng, cũng không có tác phẩm nào nhận diện, chính là nhân vật nhỏ bé không có tiếng tăm.
Cô ta cho rằng chỉ có thể quyến rũ Hoắc Tùng Quân liền không cần làm gì sao?
Cũng không biết Trần thị nghĩ gì lại để Lạc Hiếu Nhã dự thi, chỉ sợ cô ta sẽ bị loại trực tiếp ngay từ vòng ứng tuyển, thật là buồn cười.
“Bố, cứ thoải mái đi, Lạc Hiếu Nhã này không có gì phải sợ” An Bích Hà nói xong lời này, ông An liền rời đi.
Cô ta dựa vào sofa, đang buồn chán thì đột nhiên chuông di động vang lên, hóa ra là Chung Khánh Ngọc.
An Bích Hà cảm thấy có chút kỳ lạ.
Từ lần trước Chung Khánh Ngọc nhận tội thay cô ta, phải ở lại cục cảnh sát vài ngày, cô ta rất ít khi qua lại giao du với mình.
An Bích Hà có chút tiếc nuối, mất đi một công cụ về sau không thể sử dụng được rồi.
Không nghĩ tới cô ta sau đó lại tìm mình, cũng không biết có chuyện gì..