Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 208: Chương 207






Trong lòng Phương Ly dồn nén tức giận, xông vào phòng làm việc, thấy Lạc Hiếu Nhã đang thu dọn đồ đạc, khi đi qua bên người cô, thì hừ lạnh một tiếng, âm dương kỳ quái nói: “Kiêu ngạo cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một con chim sẻ bị đuổi ra từ hào môn mà thôi, có vẻ mặt tốt gì chứ.

Không phải người ta vẫn là không cần cô, bị chơi đùa, thật là đáng thương.

Còn muốn dựa vào dáng vẻ hồ ly để mê hoặc đàn ông, thật sự khiến người khác ghê tởm, phì”.

Lời nói này có tính xỉa xói quá mạnh, động tác của Lạc Hiếu Nhã dừng lại: “Cô đang nói tôi sao?”
Khóe miệng Phương Ly nhếch lên nụ cười giả tạo, ồn à ỏn ẻn nói: “Ai ya, Hiếu Nhã, tôi chỉ là tùy ý nói hai câu thôi, sao cô phải ôm vào người làm gì chứ?”
Lạc Hiếu Nhã đặt đồ trong tay xuống, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt lạnh lùng đến nỗi không thể tưởng tượng nổi, từng bước tiến gần về phía Phương Ly: “Phương Ly, có phải tôi đã từng nói, nếu như cô còn dám ăn nói linh tinh, tôi sẽ xé nát miệng cố đúng không?”.

Phương Ly nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, cũng không yếu thế, ngẩng đầu lên: “Làm sao, cô muốn đánh tôi sao? Cô đánh đi, cô có bản lĩnh thì đánh tôi đi”.


Lời vừa rơi xuống, Lạc Hiếu Nhã đã trực tiếp dứt khoát thẳng tay tát cho Phương Ly một cái.

Phương Ly hoàn toàn ngây người, ôm mặt một lúc lâu cũng không phản ứng lại, biết mặt mình tê dại, còn đau đớn, mới nhắc nhở cô ta, cô ta thật sự bị người ta đánh rồi.

Bị Lạc Hiếu Nhã mà cô ta ghét nhất định.

“Cô… cô… Lạc Hiếu Nhã, sao cô có thể tùy ý đánh người chứ? Bố mẹ cô dạy dỗ cô thế nào vậy, cô còn có tư chất không?”
Cô ta tức giận chửi mắng, trên mặt còn có dấu tay, vô cùng buồn cười.

Lạc Hiếu Nhã giễu cợt: “Không phải cô bảo tôi đánh cô sao? Bố mẹ tôi dạy tôi phải biết giúp đỡ người khác, tôi không phải đang giúp cô đạt được ý nguyện sao?”
Giọng nói của Phương Ly khựng lại, một lúc lâu sau mới phản ứng lại cô đang nói cái gì, tức đến nổi lửa giận đầy đầu, nhào qua muốn đánh cố.

“Đồ khốn, con khốn này” Tay cô ta vừa mới giơ lên, Lạc Hiếu Nhã đang chuẩn bị tránh, đột nhiên có một bàn tay to giơ ra, giữ lấy cổ tay Phương Ly.

Bàn tay đó khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp, nhưng lại giống như cái kẹp sắt nắm chặt cổ tay Phương Ly.

Phương Ly cảm thấy khớp xương mình bắt đầu đau nhức, vẻ mặt hung dữ, nhe răng trợn mắt: “Thả tội ra, anh thả tôi ra, đau chết tôi rồi”
Đôi tay đó buông ta, cổ tay Phương Ly nhất thời có một vết hằn xanh tím.

Cô ta ôm cổ tay mình, sắc mặt tái nhợt, vừa ngẩng đầu lên, tức giận trừng người kia.


Ánh nhìn rơi trên gương mặt người đó, cô ta trực tiếp ngẩn ra.

Khuôn mặt đó vô cùng đẹp trai, ngũ quan vô cùng tinh xảo, chỉ tùy ý đứng ở đó cũng giống như một cây thông xanh, phong cảnh tuyệt đẹp, chỉ là khuôn mặt anh đang u ám, hai đôi mắt đó tràn đầy lạnh ý.

Phương Ly ngẩn ra nhìn anh, đến cổ tay cũng đều không xoa nữa, luôn cảm thấy gương mặt này rất quen, hình như đã nhìn thấy đâu đó rồi.

Nhưng cụ thể là ở đâu, cô ta nhất thời cũng không nhớ ra được.

Thấy cô ta ngẩn ra nhìn mình, đôi mắt lạnh lùng đó liếc cô ta một cái, cơ thể Phương Ly cứng đờ, cảm thấy sau lưng có một tầng mồ hôi lạnh.

Loại cảm giác này giống như bị một dã thú lớn nhìn chằm chằm vậy, quá đáng sợ rồi.

Lạc Hiếu Nhã cũng ngẩn ra, một lúc lâu sau mới gọi một tiếng: “Hoắc Tùng Quân, sao anh lại đến văn phòng của chúng tôi?”
Khi Hoắc Tùng Quân nhìn Lạc Hiếu Nhã, ánh mắt dịu dàng: “Anh ở bên dưới đợi em, thấy em mãi không xuống, Trần Thanh Minh ở trên tầng nhìn thấy anh, nên bảo anh đi lên”

Vẻ mặt của anh vô tội, đẩy qua cho Trần Thanh Minh.

Đúng lúc Trần Thanh Minh đi qua, sau khi nhìn thấy Hoắc Tùng Quân, bước chân dừng lại, sau đó vẻ mặt kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hoắc, anh.”
“Tổng giám đốc Trần, vừa tôi anh gọi tôi lên, tôi không làm phiền mọi người làm việc chứ?”
Hoắc Tùng Quân nói xong câu này, Trần Thanh Minh ngẩn ra, có chút nghi ngờ, sau đó nhìn Hoắc Tùng Quân nháy mắt với mình, vội vàng nói: “Đúng, tôi thấy anh đứng một mình ở dưới, cô đơn quá, cũng không biết bao giờ thiết kế Lạc mới ra, cho nên mới mời anh lên”
Lúc này Lạc Hiếu Nhã mới gật đầu: “Như vậy sao? Đúng lúc, tôi thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi”.

Thấy cô không tức giận, Hoắc Tùng Quân thở phào, đi qua giúp cô xách túi nặng, một tay bảo vệ cô chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.

Trần Thanh Minh nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, vẻ mặt phức tạp..