Quả thật cô ta đã dùng một chút thủ đoạn với Hoắc Tùng Quân, nước hoa trên người cô ta có tác dụng khiến cho đối phương cảm thấy động tình, nhưng những thứ trong câu lạc bộ này còn hiệu quả hơn của cô ta rất nhiều lần.
Ngay sau đó ý thức của An Bích Hà bắt đầu trở nên mơ hồ, sắc mặt đỏ bừng, không ngừng vặn vẹo trên mặt đất.
Hoắc Tùng Quân không muốn nhìn thấy cô ta làm trò hề, đầy vẻ tức giận rời khỏi phòng bao.
Nhân viên đi theo phía sau anh, thần thái mang theo chút nịnh nọt: “Cậu Hoắc, có muốn tôi sắp xếp mấy người.”
“Câm miệng”
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Đóng cửa phòng bao không được để cho bất cứ người nào vào”
Anh muốn dạy cho An Bích Hà một bài học, nhưng nếu thật sự muốn hại cô ta, muốn cho người khác vũ nhục cô ta thật sự anh không thể làm được.
Cánh cửa phòng bao được đóng lại, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe được thanh âm khó nghe bên trong.
Hoắc Tùng Quân sắc mặt vô cùng khó coi, ngước mắt kiểm tra thời gian, đã là bảy giờ hai mươi rồi.
Vẻ mặt anh kinh ngạc, anh và An Bích Hà nói chuyện lâu như vậy, lại xảy ra chuyện như thế này, anh không để ý tới thời gian.
Thời gian hẹn với Hiểu Nhã là bảy giờ, hiện tại đã qua hai mươi phút, nếu như tắc đường, đến nơi cũng phải tầm tám giờ.
Hoắc Tùng Quân nghĩ đến đây, lập tức chạy nhanh về phía cửa.
Sau khi ra khỏi cửa câu lạc bộ tư nhân, cơn gió đêm ập đến, cả người anh cũng tỉnh táo hơn vài phần, mùi thơm ngào ngạt theo gió bay đi.
May mà tác dụng của nước hoa trên người An Bích Hà dùng lần này không quá mạnh, cũng may anh luôn giữ khoảng cách với An Bích Hà, may anh kịp thời phát hiện ra mùi nước hoa trên người cô ta không thích hợp.
Hoắc Tùng Quân lúc này cơ bản đã trở lại bình thường, cơn nóng khó chịu trong người cũng giảm bớt, ngoài cảm giác ghê tởm ra thì cũng không có gì đáng ngại.
Lái xe hơn hai mươi phút, Hoắc Tùng Quân cuối cùng cũng tới cửa nhà anh.
Vừa bước xuống xe, anh đã thấy một người đang cuộn tròn ở cửa.
Đó là Lạc Hiểu Nhã.
Cô dựa vào cửa, đỏ mặt ngủ say, nét đẹp thanh tú vô cùng mềm mại dưới ánh trăng.
Dường như cô có vẻ rất mệt mỏi, phía bên dưới xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.
Khoảnh khắc Hoắc Tùng Quân nhìn thấy cô, trái tim u ám của anh cũng bình tĩnh lại.
Anh bước đến chỗ Lạc Hiểu Nhã, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào má cô: “Hiểu Nhã, đừng ngủ, bên ngoài lạnh lắm, rất dễ bị cảm”
Lạc Hiểu Nhã mơ hồ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, vừa gió thổi qua đã không còn mùi, giọng nói của Hoắc Tùng Quân từ bên tại truyền đến.
Cô mệt mỏi mở mắt ra, mơ màng, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tùng Quân.
“Anh đã quay về rồi”
Cô có một giọng nói nhẹ nhàng, vẫn còn đang vô cùng mơ hồ vì chưa tỉnh ngủ hẳn.
Hoắc Tùng Quân nhìn cô vẫn còn đang ngái ngủ, vừa yêu vừa thương, muốn bể cô vào trong phòng, vừa định đưa tay ra, nhớ tới trên người mình vẫn còn mùi hương của người phụ nữ ở
trong hộp đêm kia, anh lập tức thu tay lại.
“Hiểu Nhã, dấu vân tay trước kia trên khóa cửa của em vẫn còn, em có thể trực tiếp vào trong nhà”
Lạc Hiểu Nhã gần như hoàn toàn tỉnh ngủ, vừa rồi cô thật sự quá buồn ngủ, trong khoảng thời gian này công việc bận rộn vô cùng, mấy ngày nay cô không nghỉ ngơi đầy đủ nên khi đang đợi Hoắc Tùng Quân, liền ngủ quên lúc nào không biết.
“Tôi cảm thấy như thế không được tốt lắm.”.