Không lâu sau đó, Hoắc Tùng Quân liền về tới.
Vì phòng ngừa An Bích Hà và Lâm Kỳ có tiếp xúc, Hoắc Tùng Quân để cho người mang Lâm Kỳ đi nơi khác.
Lạc Hiểu Nhã liền sáng tỏ, đối với An Bích Hà nói: “Tôi không biết anh ta đi nơi nào, sau đó tôi cũng không tiếp xúc với anh ta nữa”
An Bích Hà toàn bộ cuộc nói chuyện đều nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy cô nói ra những tin tức này, biết cô đang nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, làm cô ta để ý chính là, ước chừng một giờ nữa, Hoắc Tùng Quân liền tới đây.
Trong lòng cô ta tràn ra đầy sự chua xót, trước kia cô ta nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, đại đa số anh đều là không trở về, coi như có trở về thì cũng đã là hai ngày sau.
Cách đối xử giữa hai người, chênh lệch quá mức rõ ràng.
Lạc Hiểu Nhã ở trong lòng Hoắc Tùng Quân không lẽ quan trọng đến như vậy ư?
Mặt mũi cô ta có chút vặn vẹo, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Hiểu Nhã: “Có phải là cô đã giết Lâm Kỳ không? Anh ta bây giờ giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, tôi tìm khắp nơi đều không tìm được anh ta.”
Lạc Hiểu Nhã vẻ mặt rét một cái, thanh âm lạnh như bằng: “An Bích Hà, cô cho là tôi giống cô sao? Tùy tiện là có thể giết một người.
Tôi luôn hết sức quý trọng sinh mạng.
Cô không có chứng cớ, vẫn không nên nói bậy bạ như vậy, tránh cho làm tổn hại danh tiếng của tôi”
“Nhưng cô có động cơ” An Bích Hà không cam lòng, quả thật cô ta đã tìm khắp nơi đều không tìm được Lâm Kỳ.
Bởi vì Lâm Kỳ biết quá nhiều bí mật của cô ta, cô ta không thể nào mất đi chuyện nắm thóp hắn trong tay.
“Vậy thì tôi muốn nghe một chút, tôi có động cơ gì?” Lạc Hiểu Nhã khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm cô ta.
An Bích Hà bĩu môi một cái, mới vừa muốn nói chuyện, lại đột nhiên dừng lại: “Lạc Hiểu Nhã, tôi biết bởi vì Lâm Kỳ làm ra những chuyện như vậy đối với cô, cô sẽ hận anh ta.
Nhưng anh ta cũng có nỗi khổ tâm.
Lâm Kỳ ở nhà họ An làm việc nhiều năm như vậy, đi theo tôi cũng nhiều năm, dường như đã xem tôi là em gái ruột mà đối xử.
Anh ta nghe nói bởi vì cô, mà dẫn đến việc tôi và Hoắc Tùng Quân giải trừ hôn ước, thấy tôi khổ sở, một lúc tức giận mới…”
Cô ta nói tới chỗ này không đành lòng liền nói một chút, trong mắt lóe nước mắt, bộ dạng điềm đạm đáng yêu để cho Lạc Hiểu Nhã thấy như thế là đủ rồi.
Cặp mắt An Bích Hà này giống như được làm từ nước vậy, nước mắt nói rơi liền rơi.
Khóc nhanh như vậy, nói khóc là khóc.
Cô cũng không phải là đàn ông, đối với cô ta không có sự mềm lòng, ở trước mặt cô giả bộ hiền lành nhu nhược như vậy, khóc điềm đạm đáng yêu thì có ích lợi gì.
“Lạc Hiểu Nhã, anh ta làm tất cả mọi chuyện cũng là bởi vì tôi, nếu như thật sự cô giết anh ấy, tôi cũng không oán giận cô, nhưng Lâm Kỳ còn có một mẹ già, nhất định cô phải xin lỗi bà ấy.”
Lạc Hiểu Nhã nhìn về phía cô ta, liếc mắt một cái: “Được rồi.
An Bích Hà, cô ở trước mặt tôi không cần giả bộ như vậy làm gì.
Tôi không giết Lâm Kỳ, cũng không biết anh ta đi đầu.
Sở dĩ Lâm Kỳ mất tích, người hiềm nghi nhất là cô đó.”
“Cái gì?” An Bích Hà ngây người.
Lạc Hiểu Nhã xích lại gần nhìn cô ta, giọng điệu hết sức quỷ dị: “An Bích Hà, cô phái Lâm Kỳ giết tôi, hành tung bị bại lộ, sợ anh ta sẽ làm liên lụy đến cô, cho nên cô liền muốn muốn giết Lâm Kỳ diệt khẩu, như vậy mới hợp tình hợp lý.”.
“Cô… cô nói bậy nói bạ” An Bích Hà giận đến gò má đỏ bừng.
Lạc Hiểu Nhã cười: “Làm sao nào? Cô nói tội giết anh ta, nói lời vụ bạn thành thục như vậy, tôi nói cô giết anh ta diệt khẩu, cô liền nói ta là nói bậy nói bạ.
Cái lý lẽ này đều là được nhà họ An các người đặt ra hả?”
Thấy An Bích Hà giận đến nói không ra lời.
Lạc Hiểu Nhã cảm thấy không còn gì để nói nữa, cô trực tiếp đứng lên: “Nói chuyện với cô chính là đang lãng phí thời gian.
Tôi phải làm việc, thứ cho không thể tiếp cô được nữa.
Cà phê tôi không động, cô tự trả tiền cho ly mình đi, cám ơn.”
Nói xong, vừa mới quay người đi hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó cô quay đầu, đối diện với ánh mắt độc ác của An Bích Hà, thần sắc không thay đổi chút nào.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, khóe miệng cười mỉm: “Đúng rồi, An Bích Hà, tắt máy thu âm trong tay cô đi, không có chứng cứ để cô hài lòng, có phải cô cảm thấy rất đáng tiếc không?”.