Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 146: Chương 145






Đều do anh ta đã tin tưởng lời nói của An Bích Hà, thực sự tin Lạc Hiểu Nhã chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, thực sự tin Hoắc Tùng Quân không hề quan tâm đến Lạc Hiểu Nhã, và thật sự nghĩ rằng nhà họ An sẽ che chở toàn bộ cho anh ta.

Hiện tại anh ta mới thực sự ý thức được, cái gì là sợ hãi, những người này là thực sự muốn đánh chết anh ta.

Lâm Kỳ khóc rất thê thảm, Triệu Khôi Vĩ xoa xoa lỗ tai, không kiên nhẫn nói: “Im đi, khó nghe chết đi được”
Anh ta lập tức dừng lại, sợ hãi nhìn Triệu Khôi Vĩ: “Cầu xin anh buông tha cho tôi, chỉ cần anh buông tha cho tôi, cả đời này tôi sẽ không xuất hiện ở thành phố An Lạc nữa.

Tôi nhất định sẽ cút đi thật xa, sẽ không làm gì gây hại đến Cô Lạc nữa, tôi thực sự biết sai rồi.”
Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy bộ dạng hèn hạ của anh ta, trong lòng cảm thấy cực kì chán ghét: “Có chuyện này, nếu cậu có thể làm được, tôi sẽ để cậu đi.”
“Chuyện gì?”
Lâm Kỳ có một chút sửng sốt, lập tức ý thức được đây chính là cơ hội duy nhất của mình, vội vàng mở miệng: “Bất luận là chuyện gì, tôi đều làm được.”
Triệu Khôi Vĩ vừa lòng gật đầu, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi yêu cầu cậu đến cục cảnh sát tự thú, mang tất cả hành vi phạm tội của cậu khai hết ra, sau đó chỉ ra và xác nhận người đứng sau là An Bích Hà”

Lời này vừa ra, không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Lâm Kỳ giật bắn người, anh ta không nghĩ tới, Hoắc Tùng Quân lại để cho anh ta làm loại chuyện này.

Như vậy sao được.

Nếu quả thật tự thú, anh ta khác gì là người làm ra việc này, chắc chắn sẽ bị phán giết người không thành công, cố ý gây thương tích, các loại tội danh chồng chất lên nhau, rồi anh ta sẽ phải ngồi bao nhiêu năm tù mới đủ.

“Không, cái này không được.

Nếu như tôi đi tự thú, tôi phải ngồi tù.

Không được.” Lâm Kỳ tự lẩm bẩm, lắc đầu từ chối.

Triệu Khối Vĩ cười lạnh một tiếng: “Mạng quan trọng hay tự do của anh quan trọng.

Nếu như anh không làm, tối nay cái mạng nhỏ của anh sẽ phải bỏ lại đây đấy.

Nếu như anh làm, sau khi ra khỏi trại giam, thì sẽ còn giữ lại được mạng.

Tôi cảm thấy đến người ngu cũng biết nên lựa chọn thế nào.”
Lâm Kỳ cổ họng khô khốc, ánh mắt đỏ thẫm, một hồi lâu cũng nói không thành lời.


Triệu Khôi Vĩ thấy anh ta chậm chạp không trả lời, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng: “Được rồi, tôi đã biết sự lựa chọn của anh rồi.”
Nói xong anh ấy trực tiếp xoay người, chuẩn bị rời đi, tất cả vệ sĩ đứng ở một bên vây quanh lại, Lâm Kỳ nhìn hình dáng dữ tợn của bọn họ, anh ta có cảm giác mình không thể thở nổi.

Nhìn Triệu Khôi Vĩ đến bóng người đều biến mất không thấy nữa, anh ta mới vội vàng hướng về phía anh ấy nói to: “Tôi đồng ý.

Thư ký Triệu, tôi đồng ý”.

Qua không bao lâu thì Lâm Kỳ một lần nữa bị đưa về bệnh viện, cũng hệt như lúc bị mang đi vậy, đều là im hơi lặng tiếng.

Lâm Kỳ hoảng sợ mở mắt, một đêm không ngủ, trong lòng tất cả đều là bóng mờ, nhưng anh ta cũng không dám chạy trốn chạy.

Triệu Khôi Vĩ nói cho anh ta biết, ở bệnh viện này đều có ai mắt của bọn họ, chỉ cần anh ta dám chạy trốn, kết quả tuyệt đối sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Cho nên anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở bệnh viện, để vết thương bên ngoài lành lặn lại, rồi đến sở cảnh sát tự thú, trừ những thứ này ra thì không còn có cách nào khác nữa.


Lâm Kỳ siết chặt các đầu ngón tay, trong mắt tất cả đều là khói mờ ảo, anh ta không thể ngồi chờ chết như vậy được, càng không thể ngồi tù.

Anh ta biết dù là mình khai ra An Bích Hà, chẳng qua là để cho An Bích Hà nếm một chút đau khổ, dựa vào gia thế nhà họ An, cuối cùng cô ta nhất định sẽ bình yên vô sự.

Cuối cùng người gặp xui xẻo thì cũng chỉ có mình anh ta.

Một đêm trôi qua, Lạc Hiểu Nhã còn chưa biết Hoắc Tùng Quân đã thay cố xử lý Lâm Kỳ, sau khi cô thu thập xong, đến công ty đi làm.

Vừa mới bước vào phòng làm việc, cô liền phát hiện không khí của phòng làm việc có gì đó sai sai.

Đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt hết sức kỳ quái, vốn là còn cười nói chuyện, nhìn thấy cô tới, lập tức dời tầm mắt, ồ một cái mà tan ra..