Vẻ mặt của Sở Minh Nguyệt vô cùng nghiêm túc, không quên nhắc nhở Lạc Hiểu Nhã, thủ đoạn của An Bích Hà vô cùng đáng sợ.
Không thể đánh giá thấp được người phụ nữ điện này, không biết cô ta sẽ làm ra những hành động điên rồ gì nữa.
Lạc Hiểu Nhã cũng ngoan ngoãn gật đầu, đúng là cô cũng nên cần phải nâng cao sự cảnh giác.
“À đúng rồi, trước đó tớ với Hoắc Tùng Quân đã thương lượng xong rồi, mỗi tuần tớ sẽ đến chỗ anh ấy hai lần để giúp anh ấy cải thiện giấc ngủ.
Ngày mai là cuối tuần, buổi tối tớ đi có việc nên sẽ về trễ, cậu không cần phải chờ đâu, cứ đi nghỉ ngơi đi”.
Nhìn thấy bọng mắt xanh xao của Sở Minh Nguyệt, Lạc Hiểu Nhã cảm thấy vô cùng đau lòng.
Trước đây Sở Minh Nguyệt là một người làm việc tự do, vô lo vô nghĩ nhưng lại vì Lạc Hiểu Nhã mà ở lại thành phố An Lạc này, khiến cho cô cảm thấy vô cùng áy náy.
Để có thể ổn định cuộc sống ở thành phố An Lạc, gần đây Sở Minh Nguyệt đã trở thành một giáo viên ở Học viện mỹ thuật, vì vậy trong khoảng thời gian này cô ấy vô cùng bận rộn nhưng vẫn luôn phải lo lắng cho cô.
“Không sao đâu, qua khoảng thời gian này rồi thì tớ cũng rảnh rỗi lắm, chỉ là tớ lo lắng cho cậu nên mới ở lại với cậu thôi, tất cả mọi chuyện tớ đều nghe theo cậu, vì vậy cậu không cần phải lo lắng cho tớ, cứ vui vẻ thoải mái là được, cậu vui thì tớ cũng vui mà”.
Sở Minh Nguyệt cười cười với Lạc Hiểu Nhã, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Vì vậy ngày mai tớ vẫn sẽ ngồi chờ cậu, tốt nhất là cậu không nên ở nhà Hoắc Tùng Quân quá trễ, có biết chưa?”
Lạc Hiểu Nhã: “Tớ biết rồi”.
Lúc này Lạc Hiểu Nhã cảm thấy Sở Minh Nguyệt không khác gì người mẹ ở nhà của mình cả.
Ngày hôm sau, Hoắc Tùng Quân từ từ tỉnh dậy, tinh thần thoải mái.
Đã lâu lắm rồi anh chưa được ngủ một giấc ngon như vậy.
Anh vội vàng nhìn vị trí bên cạnh, nhưng không thấy bóng dáng của Lạc Hiểu Nhã.
Chắc là anh vừa mới ngủ thì cô đã rời đi rồi.
Hoắc Tùng Quân cười cười, lắc đầu bất đắc dĩ, không sao hết, còn nhiều thời gian, anh nhất định sẽ làm cho Lạc Hiểu Nhã tình nguyện ở lại đây.
Sau khi tới công ty, việc đầu tiên mà Hoắc Tùng Quân làm chính là công bố thông báo cho toàn công ty.
Nhà họ Hoắc và nhà họ An chính thức giải trừ hôn ước.
Thông báo của anh vừa công bố thì bên nhà họ An cũng ra thông báo.
Tuy rằng Hoắc Tùng Quân đã nói với bố An rằng có thể đổ hết tất cả nguyên nhân lên trên người anh thế nhưng bố An không hề làm như vậy, chỉ nói rằng tính cách của hai người không hợp vì vậy nên giải trừ hôn ước, nhưng việc hợp tác thì vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Thông báo vừa công bố đã gây nên sóng to gió lớn.
Năm đó khi nhà họ Hoắc và nhà họ An đính hôn, phô trương thanh thế giới truyền thông đều tập trung ở đó tranh nhau đưa tin, hầu như khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người ở thành phố An Lạc đều biết.
Bọn họ còn nói hai người họ là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp.
Thế nhưng mới chỉ hơn một năm mà bọn họ đã giải trừ hôn ước.
Trước khi buổi tiệc sinh nhật của bố Lâm thì các vị khách đều cảm thấy không có gì ngoài ý muốn.
Nhưng từ khi Hoắc Tùng Quân nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã, thất lễ tiến lên ôm cô vào trong lòng thì bọn họ cũng đã đoán được ngày hôm nay sớm muộn gì cũng đến.
Đám người đó vẫn luôn hóng hớt, chờ đợi thông báo từ nhà họ Hoắc và nhà họ An ngoại trừ Lâm Bách Châu và An Bích Hà..
Khi Lâm Bách Châu nhìn thấy thông báo này thì mặt mũi xám xịt, đôi mắt nhìn chằm chằm từng dòng từng chữ trên đó, trong lòng có một loại cảm giác vô cùng bất an.
Sau đó anh ta đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài, anh ta nhất định phải gặp Lạc Hiểu Nhã để hỏi rõ, nếu không trong lòng không yên.
Lâm Bách Châu vừa mới chuẩn bị ra khỏi cửa thì nhìn thấy Lâm Bách Vĩ đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Tên nhóc Tùng Quân này đúng là tuổi trẻ tài cao, hành động nhanh chóng.
Mới vài ngày mà đã vội vã đi từ hôn rồi, chắc cũng không bao lâu nữa nó có thể khiến cho Lạc Hiểu Nhã hồi tâm chuyển ý”.
“Đủ rồi, Châu Hữu Thiên, cậu đừng có tỏ ra đau lòng nữa, cô ấy cũng đâu phải là nàng tiên bé nhỏ của cậu… Người mà Hoắc Tùng Quân đã để ý tới thì làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được.
Cậu mau bỏ cải suy nghĩ đỏ đi.
Chúng ta cả cược đi… Lạc…”.