“Hai người bình tĩnh lại, đừng tức giận, chúng ta là người một nhà, tại sao phải làm mọi chuyện trở nên như vậy, không phải chỉ là Hoắc Tùng Quân thôi sao?
Bà ta quay đầu lại nhìn về phía An Bích Hà: “Bích Hà, bố con nói đúng đấy, trong lòng Hoắc Tùng Quân không có con, cho dù con gả cho anh ta cũng sẽ không hạnh phúc, thay vì bị tra tấn cả đời thì tại sao không tìm một người yêu thương con, như vậy con mới có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp, có thể hạnh phúc.
Con phải tin tưởng lời của mẹ nói, mẹ là người từng trải….”
An Bích Hà từ từ nhìn về phía bà ta với vẻ thất vọng: “Mẹ, ngay cả mẹ cũng cảm thấy bố con.
nói rất đúng à?”
Mẹ An lập tức ngây người, mím môi, không dám nhìn thẳng đôi mắt của con gái mình.
Bà ta biết An Bích Hà thích Hoắc Tùng Quân nhiều như thế nào, thích đến điên cuồng, cũng biết con gái mình lén làm rất nhiều chuyện đáng sợ, nhưng bây giờ mọi chuyện đã như vậy rồi, tiếp tục làm ầm ĩ cũng không có tác dụng gì.
“Bích Hà, mẹ biết con thích Hoắc Tùng Quân, nhưng chuyện tình cảm không phải chuyện từ một phía là được, phải từ cả hai phía.
Hoắc Tùng Quân không thích con…”
“Mấy người đều nói Hoắc Tùng Quân không thích con, vẫn luôn nhấn mạnh chuyện này” An Bích Hà ngắt lời bà ta, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt cố chấp: “Đúng vậy, bây giờ anh ấy không thích con, nhưng về sau thì sao, nếu con gả cho anh ấy thì sẽ có rất nhiều thời gian ở chung với nhau, con sẽ cố gắng bày ra ưu điểm của mình, cố gắng làm anh ấy thích con, rõ ràng con đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho anh ấy”.
Nói xong lời cuối cùng, biểu cảm của cô ấm ức, giọng nói khàn khàn..
Mẹ An thở dài trong lòng, An Bích Hà và Hoắc Tùng Quân cũng coi như là cùng nhau lớn từ nhỏ đến lớn, đã hơn hai mươi năm Hoắc Tùng Quân vẫn không thích cô ta.
Đơn giản là vì ơn cứu mạng nên mới nhìn cô ta thêm một cái.
Không thích chính là không thích, loại chuyện tình cảm này không phải cố gắng là có thể đổi được.
Nhưng An Bích Hà không hiểu, cô ta cố chấp, điên cuồng, rõ ràng đã mất đi nhận thức.
“Không được, con phải đi tìm Hoắc Tùng Quân, con không đồng ý hủy bỏ hôn ước, con có chết cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước.
Anh ấy còn thiếu con một ơn cứu mạng, trước kia con đã cứu tính mạng của anh ấy, anh ấy không thể vô tình như vậy được.”
An Bích Hà lẩm bẩm trong miệng, muốn chạy ra nhưng bị bố An giữ chặt lại, khuôn mặt của ông ta trầm xuống, để người giúp việc bắt cô ta khóa vào trong phòng, không cho cô ta đi ra ngoài.
Sao An Bích Hà có thể so sánh với mấy người giúp việc cơ thể khoẻ mạnh được, dù có liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị nhốt ở trong phòng.
Bố An nghe tiếng hét điên cuồng trong phòng, biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa quyết liệt.
Tuy rằng con gái của họ thật sự bị ấm ức, nhưng vì nhà họ An, ông ta không thể không làm như vậy.
An Bích Hà vừa mới nói chuyện cô ta có ơn cứu mạng với Hoắc Tùng Quân.
Nhưng theo tình huống bố An thương lượng với Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân giống như không hề nói đến ơn cứu mạng, nếu trong lòng anh ta không coi chuyện này ra gì, cho dù Bích Hà có cứu mạng của anh ta thì đã sao.
Mẹ An lo lắng kéo cánh tay của bố An: “Sức khỏe Bích Hà không tốt, nếu cứ để con bé nhà vậy nhỡ đâu nó xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Bố An liếc bà ta một cái: “Bà yên tâm, con bé là con gái của tôi, nhất định có thể nghĩ rõ ràng chuyện này.
Bây giờ Bích Hà đã lớn rồi, sức khỏe của mình tự trong lòng nó biết rõ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện mà bà nói đâu”.
Nói xong lập tức nghe thấy trong phòng vang lên tiếng đồ vật bị ném.
Bố An không để ý, kéo mẹ An đi xuống tầng, âm thanh ném đồ kêu khóc này kéo dài suốt một tiếng, dần dần trầm mặc, cuối cùng bình tĩnh lại.
Giống như bố An đoán trước.
Ông ta quá hiểu An Bích Hà, cô ta đúng là thích Hoắc Tùng Quân nhưng cô ta càng yêu quý chính mình hơn.
Không có khả năng vì Hoắc Tùng Quân mà không màng đến cơ thể và mạng sống của mình, loại uy hiếp này chỉ là làm màu chút thôi.
Lúc này, phòng An Bích Hà rất bừa bộn, trên mặt đất tất cả đều là mảnh sứ mảnh thủy tinh nhỏ, cô ta ném tất cả những gì có thể ném xuống đất nhưng là bố mẹ vẫn không mở cửa phòng cho cô ta đi ra ngoài.
Cô ta ngơ ngác mà ngồi ở trên giường, lau sạch nước mắt, trong đôi mắt đỏ đậm tất cả đều là ý hận.
Lạc Hiểu Nhã, đều do Lạc Hiểu Nhã, nếu cô ta không trở về thì Hoắc Tùng Quân sẽ không từ hôn với cô ta.
Tất cả chuyện này đều do Lạc Hiểu Nhã, nếu cô ta có thể biến mất thì tốt rồi.
An Bích Hà nghĩ, trên mặt là sự điên cuồng, cô ta muốn Lạc Hiểu Nhã chết, chỉ cần có chết Hoắc Tùng Quân sẽ là của cô ta, anh ấy sẽ không hủy bỏ hôn ước nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện trong lòng cô có một ý định.
Lâm Kỳ, cần phải tìm Lâm Kỳ trở về, cô ta muốn Lâm Kỳ lại lần nữa giết Lạc Hiểu Nhã..