Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 117: Chương 116






Hoắc Tùng Quân xem như không nhìn thấy sự châm chọc và khiêu khích của ông ta mà chỉ lạnh nhạt nói: “Ông chỉ cần đảm bảo là được”
Vẻ mặt của bố An phức tạp nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Được, tôi có thể đảm bảo, sau này nhà họ An sẽ không nhằm vào Lạc Hiểu Nhã nữa, bên phía của Bích Hà tôi cũng sẽ cảnh cáo con bé”
Hoắc Tùng Quân đứng lên, từ trên cao nhìn xuống ông ta một cái: “Tôi vẫn sẽ tin lời hứa hẹn của tổng giám đốc An, nhưng mà vì để đề phòng lỡ như, nếu như tôi phát hiện ra nhà họ An hoặc là An Bích Hà bằng mặt không bằng lòng, làm hại đến an toàn tính mạng của Hiểu Nhã thì những điều kiện mà tôi đã hứa hẹn với ngài trước đó đều không tính nữa” “Cậu!” Bố An cũng cuống cuồng mà đứng lên theo, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Tùng Quân thì toàn bộ cơn tức giận kia xếp cờ yên trống, uất ức mà đồng ý.

Lúc này trên mặt của Hoắc Tùng Quân mới lộ ra nụ cười: “Như thế này mới đúng, chỉ cần nhà họ An hết lòng tuân thủ lời hứa thì tôi cũng sẽ không ra tay với các người”
Nói xong anh chuẩn bị nhấc chân rời đi thì đột nhiên bố An gọi anh lại hỏi: “Hoắc Tùng Quân, nếu như hôm nay nhà họ An không đồng ý giải trừ hôn ước thì cậu sẽ làm thế nào?”
Hoắc Tùng Quân hờ hững liếc mắt nhìn ông ta: “Cũng không làm gì cả, nếu như nhà họ An khăng khăng không giải trừ hôn ước thì đây chỉ là món ăn khai vị mà thôi, mỗi một lần sau này, chỉ cần là dự án mà nhà họ An tham gia thì nhà họ Hoắc đều sẽ ngáng chân một cái”.

Nói xong anh lập tức rời đi, để lại một mình bố An trong phòng họp lớn như vậy.

Cả người của bố An đều ngây ra, một luồng hơi lạnh dâng lên từ dưới lòng bàn chân.


Thằng nhóc Hoắc Tùng Quân này còn ác hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta, vì một người phụ nữ mà không để ý đến mặt mũi của hai nhà, không để lại cho ông ta chút đường lui nào.

Chẳng qua là ông ta cũng không thể làm gì được, nhà họ Hoắc vốn mạnh hơn nhà họ An rất nhiều, bây giờ nhà họ Hoắc dưới tay của Hoắc Tùng Quân càng phát triển hơn, còn nhà họ An thì đã bắt đầu đi xuống dốc.

Nếu như ông ta chọn cứng đối cứng với Hoắc Tùng Quân thì cuối cùng cũng chỉ là tự rước họa vào thân.

Bố An biết rõ bản thân làm vậy là không bản lĩnh cỡ nào, nhưng mà tránh hại tìm lợi đã trở thành bản năng của ông ta.

Sau khi bố An rời khỏi Hoắc Kỳ thì trực tiếp trở về nhà, ông ta nhất định phải cố gắng khuyên nhủ An Bích Hà để cô ta đồng ý hủy hôn.

An Bích Hà và mẹ An đều đang ở nhà, bố An suy nghĩ suốt dọc đường nhưng nhìn thấy vợ con thì ấp a ấp úng, không biết phải nói gì.

Tối hôm qua An Bích Hà đã nhận được tin tức từ chỗ của mẹ Hoắc, biết Hoắc Tùng Quân chuẩn bị muốn giải trừ hôn ước với mình, đang bực bội lo nghĩ thì nhìn thấy bố An trở về nên vội vàng kéo cánh tay của ông ta lại, nũng nịu mà khóc lóc.

“Bố, người vợ trước đáng chết kia của Hoắc Tùng Quân trở về, cô ta ý vào tướng mạo xinh đẹp của mình mà quyến rũ Hoắc Tùng Quân, không biết đã bỏ thuốc mê gì cho anh ấy mà bây giờ Hoắc Tùng Quân ầmĩ muốn giải trừ hôn ước với con, bố, bố nhất định phải đòi lại công bằng cho con”
Mẹ An nhìn thấy nước mắt của con gái không ngừng chảy xuống thì vô cùng đau lòng, cũng nhìn về phía bố An bằng vẻ mặt căm giận.

“Đúng vậy đó, Bích Hà nhà chúng ta được trăm ngàn cưng chiều mà lớn lên, sao có thể là đối thủ của con hồ ly tinh kia được.

Bây giờ thằng nhóc Hoắc Tùng Quân kia bị người phụ nữ đó mê hoặc đến chết mê chết mệt, không để Bích Hà của chúng ta vào trong mắt tí nào, ầm ĩ đòi hủy hôn, đây không phải là ném mặt mũi của chúng ta xuống đất mà giẫm lên hay sao.

Không được, chúng ta nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái cưng của chúng ta”.


Bố An bị hai người họ trái một câu phải một câu làm cho đau đầu, đột nhiên cất giọng cao lên: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, tôi đã nói chuyện với Hoắc Tùng Quân rồi, tôi đã đồng ý giải trừ hôn ước!”
“Cái gì!” An Bích Hà nghe được câu này thì lập tức ngây người ra tại chỗ.

Bố An sững sờ nhìn An Bích Hà bằng ánh mắt không thể tin, mím môi nói: “Như con vừa mới.

nói, Hoắc Tùng Quân thích vợ trước của anh ta, muốn từ hôn với con vì người vợ trước đó, sao bố có thể để con chịu ấm ức như vậy được.

Bích Hà, nhà họ An chúng ta cũng không phải loại người
mặt dày mày dạn, nếu anh ta không thích con, chúng ta cũng không thèm anh ta.

Con yên tâm, bố nhất định sẽ tìm cho con một người…”.

Còn chưa kịp nói xong đã bị An Bích Hà ngắt lời, đôi mắt cô ta đỏ thẫm, trong đó chứa đầy sự tức giận và phiền chán: “Bố, bố dựa vào cái gì mà quyết định thay con, bố biết vì để có thể đính.

hôn với Hoắc Tùng Quân, con đã phải cố gắng thế nào không? Con nằm mơ cũng muốn gả cho anh ấy, khó khăn lắm mới có thể đính hôn, bố dựa vào cái gì đồng ý từ hôn thay con, dựa vào cái gì?”
Giọng nói của cô ta chói tại gần như sắp vỡ giọng, nói xong câu cuối cùng, trong mắt lại.


mang theo ý hận.

Bố An sững sờ, ở trước mặt ông ta An Bích Hà luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, ông ta biết cô ta thích Hoắc Tùng Quân, có lẽ sau khi nghe xong chuyện từ hôn sẽ tức giận, khó chịu.

Không nghĩ tới phản ứng của cô ta lại lớn như vậy, điên cuồng như vậy, vậy mà dám dùng loại ánh mắt mang theo ý hận nhìn ông ta.

Bố An lập tức trở nên tức giận: “Ôn Bích Hà, con biết con đang nói chuyện với ai không, bố là bố của con, hôn ước không phải hôn ước của một mình con, là của nhà họ Hoắc và nhà họ An.

Bố là gia chủ nhà họ An, chỉ cần bố đồng ý là được, con có ý kiến gì cũng nhìn lại cho bố!”.

Ông ta rất tức giận, mẹ An cũng bị hoảng sợ, nhìn thấy An Bích Hà dùng đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm bố An, vội vàng kéo cánh tay của cô ta đến sau lưng mình để che...