“Tôi biết cậu còn thích người vợ trước kia của cậu, đàn ông mà, bác An hiểu chứ.
Tôi có thể đảm bảo với cậu, chỉ cần cậu tiếp tục thực hiện hôn ước thì Bích Hà và nhà họ An sẽ không so đo sự tồn tại của Lạc Hiểu Nhã, cậu có thể yên tâm mà nuôi cô ta ở bên ngoài, chỉ cần không uy hiếp đến vị trí của Bích Hà là được”
Ở trong mắt của bố An, Lạc Hiểu Nhã chỉ là một món đồ chơi mà thôi, Hoắc Tùng Quân thích cô thì nuôi cô ở bên ngoài là được, đầu năm nay hơi có chút tiền thì ai mà không có một người tình nhỏ chứ.
Thái độ của ông ta mập mờ, lời nói ra khiến cho Hoắc Tùng Quân chán ghét.
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân sâu kín nặng nề, mang theo sự lạnh lẽo: “Tổng giám đốc An, người phụ nữ mà tôi thích, tôi chưa từng và cũng không nghĩ sẽ để cô ấy chịu uất ức, Lạc Hiểu Nhã chỉ có thể đường đường chính chính làm mợ chủ nhà họ Hoắc.
Còn An Bích Hà…Sao tôi lại phải để bản thân mình chịu thiệt sống hết đời với người mà mình không thích chứ”.
“Cậu, Hoắc Tùng Quân, cậu đừng có không biết tốt xấu!” Bố An bị khiến cho mất mặt, thẹn quá hóa giận.
Hoắc Tùng Quân mỉa mai mà liếc nhìn ông ta: “Tổng giám đốc An, bây giờ là ông đang cầu xin tôi chứ không phải tôi cầu xin ông, tốt nhất ông nên nhớ rõ vị trí của mình”.
Lời này chạm trúng huyệt chết của bố An, lần này ông ta tới đây nói là tìm Hoắc Tùng Quân nói chuyện, nhưng trên thực tế chỉ là muốn xin Hoắc Tùng Quân từ bỏ dự án hợp tác, nếu không thì nhà họ An sẽ tổn thất rất nhiều, ông ta vốn không chịu đựng nổi.
Ông ta cúi đầu, im lặng thật lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Hoắc Tùng Quân, cậu thật sự quyết định muốn giải trừ hôn ước hay sao? Không thương lượng thêm được chút nào hay sao? Tôi đảm bảo, Bích Hà tuyệt đối sẽ không làm phiền cậu, chỉ cần hai người duy trì hôn nhân là được, chúng tôi cũng sẽ không nhằm vào Lạc Hiểu Nhã nữa.”
Ông ta đang nói, chạm phải ánh mắt kiên định của Hoắc Tùng Quân thì giọng nói dần dần không tiếp tục được nữa, ngón tay siết chặt lại, giống như là đang đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt.
Hoắc Tùng Quân biết ông ta dao động rồi, khóe miệng anh cong lên một chút, ở trong mắt của bố An thì An Bích Hà vốn không quan trọng bằng lợi ích của gia tộc, so sánh với nhau thì anh biết chắc bố An nhất định sẽ lựa chọn nhà họ An.
Cho nên anh tiếp thêm một mồi lửa: “Tổng giám đốc An, sở dĩ nhà họ An muốn làm thông gia với nhà họ Hoắc chính là muốn nhận được nhiều chỗ có lợi hơn trong những dự án hợp tác trong tương lai.
Tôi không thích An Bích Hà, người mà tôi muốn cưới cũng không phải là cô ta, ông cảm.
thấy tôi sẽ biết ý mà cam tâm tình nguyện cung cấp chỗ có lợi cho nhà họ An hay sao? Ông đã nhìn tôi lớn lên thì cũng biết tôi là kiểu người chưa đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ qua, nếu như bởi vì nhà họ An và cả An Bích Hà vẫn luôn cản trở khiến cho tôi không thể cưới được người mình yêu thì ông cảm thấy tôi sẽ làm ra chuyện gì đây?”.
Anh nhìn bố An, nói như nước chảy mây trôi, nhưng mà trong mắt lại là tình thể ép buộc, dáng vẻ tàn nhẫn kiên quyết, khiến cho bố An nhìn.
thấy mà sợ khiếp vía.
Trong lòng của bố An rối thành một nùi, đến lúc đó, Hoắc Tùng Quân sẽ diệt trừ nhà họ An, diệt trừ mối đe dọa An Bích Hà này.
Một bên là gia tộc mà ông ta bỏ ra tâm huyết, một bên là con gái duy nhất của ông ta, kết quả nào ông ta cũng không thể chấp nhận được.
“Nếu như nhà họ An đồng ý giải trừ hôn ước thì cậu có thể cho chúng tôi cái gì?” Rất lâu sau, cuối cùng bố An cũng nói ra.
Trong mắt của Hoắc Tùng Quân lộ ra ý cười: “Không hổ là tổng giám đốc An, kẻ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, chỉ cần nhà họ An và An.
Bích Hà đồng ý giải trừ hôn ước thì nhà họ Hoắc không chỉ rút lui khỏi lần hợp tác này với nhà họ Châu, mà cái dự án ở bên phía Thành Tây cũng sẽ chia một chén canh cho nhà họ An.
Hơn nửa năm vào năm sau nhà họ Hoắc còn định phát triển vài dự án lớn, tôi sẽ ưu tiên suy xét nhà họ An”.
Những lợi ích này đều là sự thật, thực tế hơn rất nhiều so với tương lai xa xôi, hai mắt của bố An sáng lên, giả vờ suy nghĩ mấy phút rồi gật gật đầu đồng ý.
“Được, nếu như cậu không nuốt lời thì nhà họ An chúng tôi đồng ý giải trừ hôn ước, cậu không cần lo lắng về Bích Hà, tôi sẽ khuyên con bé đồng ý”
Hoắc Tùng Quân rất hài lòng với lời nói này của ông ta, anh không muốn qua lại với An Bích Hà, người phụ nữ đó hung hăng làm càn khiến cho anh rất khó mà không phiền, cách tốt nhất chính là để cho bố cô ta tự đi thuyết phục cô ta.
“Nhưng mà tổng giám đốc An, tôi còn có một chuyện cần nhà họ An các người đảm bảo” Hoắc Tùng Quân chuyển chủ đề, đột nhiên nói một câu.
Bố An còn đang đắm chìm trong sự vui sướng, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”
Đôi mắt của Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm vào ông ta: “Sau này nhà họ An không thể làm khó Lạc Hiểu Nhã, cũng không được giúp đỡ cho An Bích Hà làm khó Lạc Hiểu Nhã dưới mọi hình thức”.
Thủ đoạn của An Bích Hà quá độc ác, nếu như bởi vì chuyện giải trừ hôn ước này mà cô ta nảy sinh sự thù hận đối với Lạc Hiểu Nhã, cho người đuổi giết cô ấy một lần nữa thì chưa chắc Lạc Hiểu Nhã đã được may mắn như trước đó lần nữa.
Bố An nghe xong lời này thì trong mắt lộ ra sự mỉa mai: “Tổng giám đốc Hoắc đối với vợ trước đúng là tình cảm không cạn, trăm phương ngàn kế suy nghĩ cho cô ta, chỉ lo cô ta phải chịu chút uất ức nào”..