Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 95: 95: Thời Gian Sẽ Chứng Minh Tất Cả





Mẹ Đường siết chặt tay Đường Thanh Tâm, nhìn người thanh niên trước mặt, Trần Dịch cũng thản nhiên để cho bà quan sát.

Nghe Đường Tuyết Mai nói như vậy, Trần Dịch cau mày, nhẹ giọng ở bên tai cô ta cảnh cáo.
" Đường Tuyết Mai, cô muốn che giấu cái thai giả bao lâu? Ngày đó cô cùng Lệ Bách Nhiên lên giường, tấm hình vẫn còn ở trong tay tôi, cô muốn tôi đưa cho Lệ Bách Nhiên sao? Có phải cô muốn trở thành người tiếp theo bị đuổi ra khỏi nhà họ Lệ".
Nghe vậy Đường Tuyết Mai cả người chấn động, hai mắt trợn to, kinh hãi nhìn người đàn ông, sắc mặt tái nhợt.
“Bà Lệ, bà nên về nhà đi, không nên gây mất trật tự nơi công cộng, ở đây đường cũng bị tắc nữa".
Anh ta nhìn Đường Tuyết Mai cảnh cáo, cô ta không cam lòng trừng mắt nhìn Đường Thanh Tâm một cái, xoay người vào đám đông rời đi.

Người qua đường nhìn theo bóng lưng của cô ta mà cảm thấy bối rối, họ nghĩ rằng họ có thể nghe thấy một câu chuyện khó tin nào đó bên trong, nhưng hóa ra lại chỉ như thế này, thật là nhàm chán.
Trần Dịch hướng Đường Thanh Tâm gật đầu một cái khi người qua đường đã rời đi.
"Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp cô ở đây, cô không sao chứ?"
Nhìn thấy mẹ Đường, Trần Dịch lấy danh thiếp của mình ra đưa cho bà, mẹ Đường mỉm cười.
"Cảm ơn!" Đường Thanh Tâm không nói, trong lòng chế nhạo, tình cờ gặp anh ta trên phố, có quỷ mới tin.
Đường Tuyết Mai phách lối như vậy, phía sau không có người ủng hộ khẳng định cô ta sẽ không có cái gan đấy.

Trần Dịch biết cô trong lòng có hận, cũng không tức giận, khóe miệng nở nụ cười, tỏ vẻ lễ phép.
"Cô muốn đi đâu tôi đưa hai người đi! Hôm nay paparazzi khắp nơi, cô đi đâu cũng sẽ bị chụp lén, vẫn nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, có vài người cắt văn lấy nghĩa, tùy tiện một bức hình là có thể khuếch đại mọi chuyện lên".
Trần Dịch nói khiến Đường Thanh Tâm không cách nào cự tuyệt, cô hôm nay ra ngoài chính là hy vọng sẽ có người chụp cô cùng mẹ, chỉ là không nghĩ đến Đường Tuyết Mai sẽ xuất hiện phá đám.

Cô cũng không muốn gây thêm rắc rối, để cho mẹ bị đả kích, nhìn bà vừa rồi mới tát Đường Tuyết Mai một cái trong lòng vẫn có chút sợ hãi, vì vậy chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hai người lên xe của Trần Dịch, cách đó không xa Đường Tuyết Mai chụp hình gửi cho Lệ Thiên Minh, trong lòng nghĩ để cho các người tự hành hạ lẫn nhau.
Bên trong xe, mẹ Đường không nói một lời, cho đến khi xe ngừng lại ở dưới cửa căn hộ, mẹ Đường lúc này mới khách sáo lên tiếng mời.
“Cậu Trần, không bằng lên lầu uống ly trà đi!"
"Mẹ!" Đường Thanh Tâm kinh ngạc, nhưng mẹ Đường nhìn Trần Dịch, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Trần Dịch thâm sâu nhìn Đường Thanh Tâm, vui vẻ đồng ý, Đường Thanh Tâm không nhịn được hung ác trợn mắt nhìn anh ta một cái, trong con ngươi đầy vẻ uy hiếp khiến anh ta bật cười.
Đi theo hai mẹ con lên lầu, Trần Dịch ánh mắt sắc bén quan sát hết tất thảy nơi này, căn hộ ở vị trí đắc địa, người đó thực sự là không tiếc của.
“Cậu Trần!"
Mẹ Đường mở miệng, Trần Dịch vội vàng ngồi thẳng lắng nghe.


“Cậu Trần là người thừa kế của nhà họ Trần, chắc hẳn muốn thăm dò Thanh Tâm, xin thứ lỗi tôi nói thẳng".
Mẹ Đường vừa mở miệng, liền đem thân phận của Trần Dịch chỉ rõ, người đàn ông không dám khinh thường, tuy rằng mẹ của Đường Thanh Tâm là người dịu dàng và nhu nhược, nhưng trong mắt bà là sự kiến nghị khiến anh ta không dám coi thường.
“Thanh Tâm nhà chúng tôi là người như thế nào cậu chắc hẳn hiểu rõ, tôi chẳng qua chỉ hy vọng đời này con bé có thể sống bình bình an an, không hề muốn nó dính vào cuộc tranh đấu của các cậu, cũng không muốn nó bị các cậu đem ra làm quân cờ, cậu hẳn là nghe hiểu lời tôi chứ?"
Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt Trần Dịch trở nên cứng ngắc, mẹ Đường chẳng qua là lần đầu gặp gỡ liền nhận ra anh ta đang diễn trò, không khỏi thu hồi khinh thường, cúi đầu lắng nghe.
“Uống trà đi!"
Mẹ Đường ra dấu mời, Trần Dịch gật đầu cười khẽ.
"Bác gái, thật ra thì cháu cùng Đường Thanh Tâm cũng coi là bạn, cháu rất quý mến cô ấy, cũng hy vọng cô ấy có thể cùng cháu kết hợp."
“Cùng cậu kết hợp sau đó lợi dụng con bé xong liền vứt bỏ? Cậu Trần, Thanh Tâm không phải là đồ chơi, chỉ riêng việc anh em cậu liên thủ khiến con bé bị sẩy thai, tôi cũng không tha thứ cho cậu.

Hôm nay mời cậu lên đây không có ý tứ gì khác, chẳng qua là muốn cậu vì người mẹ như tôi mà bỏ qua cho con bé.

Chúng tôi thật vất vả mới có cuộc sống thanh tịnh như vậy, tôi không hy vọng Thanh Tâm trở thành vật hy sinh để các cậu tranh đấu."
Mẹ Đường nhìn bóng người bị bà đuổi đến phòng bếp, quay đầu nhìn vào mắt Trần Dịch, trong mắt hiện lên một tia khẩn cầu.


Trong lòng Trần Dịch như nghẹn lại, anh ta không phải không hiểu ý của mẹ Đường, chẳng qua là anh ta cũng có lúc không khống chế được tình hình xấu phát triển.
Nhưng ở chỗ này, anh ta có thể đảm bảo, Đường Thanh Tâm sẽ không bị làm tổn thương nữa.
“Bác gái, cháu thật tâm thích Đường Thanh Tâm, chuyện lúc trước thật xin lỗi, cháu không thể khống chế cục diện.

Nhưng mà sau này, cháu sẽ không để loại chuyện này xảy ra, xin hãy tin tưởng cháu."
Mẹ Đường than thở, Trần Dịch quyết không buông tay, bà cũng không có biện pháp, chỉ có thể gắng hết sức bảo vệ Đường Thanh Tâm một chút, cũng hy vọng anh ta không nuốt lời.

Mẹ Đường không nói lời nào, Trần Dịch chủ động cho thấy tấm lòng, Đường Thanh Tâm ở trong phòng bếp nghe thấy giọng nói của anh ta trong lòng cảm thấy buồn nôn, anh em nhà họ Trần vì đạt mục đích tâm tư tàn nhẫn, thế hệ sau này quả nhiên tâm tư đều là rắn độc.
Vẻ mặt giễu cợt, Đường Thanh Tâm bưng đ ĩa hoa quả đi ra, đúng lúc Trần Dịch đứng lên.
"Bác gái, cháu không làm phiền nữa, những gì cháu nói hôm nay đều là chân thành, thời gian sẽ chứng minh tất cả".
Gật đầu với Đường Thanh Tâm, Trần Dịch xoay người bước ra khỏi cửa, đứng ở cửa nhìn phía đối diện, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Đường Thanh Tâm đặt đ ĩa hoa quả xuống, hít một hơi thật sâu, cố gắng nở một nụ cười với mẹ, vừa định nói, điện thoại đã cất lên một giọng hát, một tia thờ ơ thoáng qua khi nhìn thấy dãy số, cô trực tiếp cúp máy.

Đường Tuyết Mai lúc này gọi đến nhất định là không có chuyện tốt, Đường Thanh Tâm không nghe khiến cho người phụ nữ ở phía bên kia tức giận muốn phát điên, giận đến mức trực tiếp đập điện thoại.
Chết tiệt! Vừa rồi nhận được điện thoại của Đường Quốc Cường yêu cầu cô ta phải nhanh chóng kiếm tiền, nếu không sẽ khiến cô ta đẹp mặt.


Cô ta vừa mới bị Trần Dịch cảnh cáo, bây giờ lại bị Đường Quốc Cường uy hiếp, nghĩ đến người đàn bà đê tiện kia vừa cho mình một cái tát, cô ta hoàn toàn điên cuồng.
“Không nghe điện thoại đúng không, vậy thì hãy cùng nhau xuống địa ngục đi."
Cô không đơn độc chấp nhận những lời đe dọa của Đường Quốc Cường, nhưng Đường Thanh Tâm đã trốn sau Trần Dịch, cô ta nhất định phải để cô ra mặt.
Suy nghĩ một chút, Đường Tuyết Mai nhìn điện thoại bị đập vỡ, lần nữa cầm một cái điện thoại khác ra gọi cho Đường Quốc Cường, tiền cô ta không có, nhưng mà Đường Thanh Tâm có, Trần Dịch thay cô ra mặt, mấy tỷ đấy đâu có nhằm nhò gì.
Đường Thanh Tâm vạn lần không nghĩ tới mình đưa mẹ ra khỏi viện dưỡng lão vẫn không tránh khỏi những tính toán của bọn họ, cho nên ân hận đến hết đời.
Cơ cấu nhân sự của công ty Lệ Kình rất ổn định, lúc này mặc dù Đường Thanh Tâm ở nhà nghỉ ngơi, nhưng công việc vẫn phải hoàn thành.

Lệ Thiên Minh cho cô đặc quyền, nhưng cô không muốn nhận tình cảm của anh.
Vì vậy, mỗi ngày cô vẫn để trống vài tiếng để giải quyết công việc trong thư, cầm tiền lương đương nhiên phải làm việc, cô cũng không muốn bị chỉ trích sau lưng.
Thỉnh thoảng nhìn tin tức từ máy tính truyền tới, Đường Thanh Tâm chọn cách phớt lờ, trái phải chỉ là những xô đẩy khó chịu.

Chuyện giữa cô và Đường Tuyết Mai được đưa lên tiêu đề.

Ngày ngày đều có người hỏi cô dùng nước để tẩy trắng tất cả sao?
Đường Thanh Tâm cảm thấy buồn cười, cô tẩy trắng cái gì? Người phạm sai lầm không phải cô, cô không phải tốn tiền cho những tên hề đó.