"Đường Tuyết Mai, muốn thu hút sự chú ý của Lệ Thiên Minh thì giả vờ ngã có tác dụng gì chứ, còn không bằng tìm tôi giúp đỡ đi." Đường Thanh Tâm cười sâu xa.
"Cô đến đây để cười nhạo tôi sao?" Đường Tuyết Mai bị cà phê dội lên người, từng giọt từng giọt cà phê rơi tí tách từ trên quần áo cô ta xuống.
"Trùng hợp là trong này có khách sạn Lệ Thiên Minh ở trong một phần của hành trình công việc, cô cần không?" Đường Thanh Tâm phất phất tờ giấy trong tay, nhếch miệng cười với cô ta.
Đường Tuyết Mai vui vẻ đưa tay ra lấy, ai ngờ lại chụp hụt.
Đường Thanh Tâm lắc đầu cười: "Một tỷ bảy một tin."
Đường Tuyết Mai nghe thấy thế suýt chút nữa đã bất tỉnh, đắt thế này sao cô không đi cướp cho nhanh.
Nhưng mà...!Nếu có thể giải quyết Lệ Thiên Minh thì nhất định phải bỏ ra một tỷ bảy này.
"Được, tôi đồng ý.
Cô mau đưa tờ giấy đó cho tôi." Đường Tuyết Mai vội vàng nói.
Đường Thanh Tâm lại nhẹ nhàng tránh ra.
"Tiền đến tài khoản rồi nói tiếp.
Trước tám giờ tối nay, qua thời gian đó tôi sẽ không chờ nữa."
Nói xong cô nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng vệ sinh, để lại Đường Tuyết Mai đứng đó một mình nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên còn chưa đến tám giờ tối, điện thoại của cô đã vang lên tiếng thông báo tiền vào tài khoản.
Đường Thanh Tâm cũng giữ lời gửi ảnh chụp tờ giấy đó qua cho cô ta.
Làm xong tất cả mọi chuyện, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đã kiếm được một nửa số tiền chữa bệnh cho mẹ rồi.
Ngày hôm sau Lệ Thiên Minh họp xong, rồi buổi tối uống chút rượu, cả anh và đối tác đều ngủ lại khách sạn xa hoa nhất thành phố Hải Phòng.
Đường Thanh Tâm thân là thư ký cũng phải đi theo anh, cô ngủ ở căn phòng cạnh phòng anh.
Còn Đường Tuyết Mai thần không biết quỷ không hay lấy được chìa khóa phòng tổng thống 663, trong phòng tràn ngập mùi nước hoa tình ái.
Cô ta cũng thay một bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve, hiện ra một đường cong hoàn mỹ, quyến rũ xinh đẹp, tư thái mời chào ngủ trên giường lớn.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ cần Lệ Thiên Minh đi vào căn phòng này, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó với cô ta.
Mà Đường Thanh Tâm đang ở căn phòng bên cạnh thì bỏ hết công việc mệt mỏi, thoải mái tắm rửa, mới vừa đi ra khỏi phòng tắm chuông điện thoại của cô đã vang lên.
Người gọi tới là Lệ Thiên Minh.
Người đàn ông chỉ nói ba chữ lạnh lùng: "Mở cửa ra." Đường Thanh Tâm lo lắng không yên nhưng lại không biết liệu có phải là do chuyện công việc hay không, cô chỉ đành bất chấp mở cửa phòng ra.
Một cơ thể cao lớn nam tính vọt về phía cô, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Đường Thanh Tâm hoang mang trợn to mắt, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Lệ Thiên Minh, một mùi rượu nhàn nhạt phảng qua, làm người đàn ông trước mặt càng thêm phần quyến rũ.
"Thư ký Tâm đúng là hào hứng thật, tắm rửa xong rồi xem ti vi sao?" Lệ Thiên Minh cười nhẹ, trong ánh mắt là lửa giận không dễ phát hiện ra.
"Ờm, Lệ tổng, bây giờ đã hết giờ làm việc rồi..." Đường Thanh Tâm có phần chột dạ.
Lệ Thiên Minh nghe vậy càng cười sâu xa hơn: "Vậy sao, hay là cô chủ nhà họ Lệ xem cái này đi".
Lệ Thiên Minh giơ điện thoại lên, hướng về phía ti vi ấn mấy cái, trên màn hình chất lượng cao hiện lên hình ảnh rõ nét của Đường Tuyết Mai, cả một căn phòng quyến rũ, ướt át không gì sánh được, cô ta đang nằm ở căn phòng ngay cạnh phòng cô - phòng 663.
Đường Thanh Tâm hoảng loạn không thôi, cố giả vờ bình tĩnh: "Tại sao lại có thể có chuyện như vậy? Tôi lập tức đi xử lý ngay" Nói xong cô định lao ra cửa ngay, nhưng lại bị bàn tay Lệ Thiên Minh giữ lại, áp cô lên tường: "Mới có một tỷ bảy mà cô đã bán chồng của mình rồi sao?"
"Tôi không...!Ưm.." Lệ Thiên Minh không cho Đường Thanh Tâm có bất kỳ cơ hội trả lời nào, anh lập tức hôn lên môi cô.
Động tác của Lệ Thiên Minh lần này không giống mấy lần trước, vừa lỗ m ãng vừa ngang ngược, từ đầu đến cuối không cho Đường Thanh Tâm cơ hội phản kháng nào.
Trời tờ mờ sáng, Lệ Thiên Minh thỏa mãn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ đang ngủ trong lòng mình.
Nhưng nhớ tới chuyện tối hôm qua, khuôn mặt nhu hòa của Lệ Thiên Minh bỗng trầm xuống.
Một tỷ bảy đã bằng lòng đưa người phụ nữ khác lên giường mình sao?
Còn Đường Tuyết Mai khổ sở chờ ở căn phòng bên cạnh cả một đêm mới được thông báo rằng mình bị sa thải rồi.
Đường Tuyết Mai vội vàng đi hỏi, đầu tiên là quản lý căm hận nói với cô: "Nếu không phải nể mặt bố cô thì video ở phòng của tổng giám đốc tối hôm qua đã lan truyền khắp mọi nơi rồi.
Mau cút đi".
Đường Tuyết Mai tức hết chỗ nói, đang muốn đập đồ xả giận thì bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ta nở một nụ cười ác độc.
Cô ta cầm điện thoại di động lên, gửi mấy tập tài liệu đi không chút do dự.
Người nhận là mẹ Lệ Thiên Minh, cô ta phải mất rất nhiều thời gian mới có được phương thức liên lạc của bà ta đó..