Lệ Thiên Minh chỉ nhíu mày, anh không quan tâm tiếng thét phía sau mà chỉ ôm Đường Thanh Tâm bỏ đi, Đường Thanh Tâm thấy anh tức giận thì trong lòng cũng không dễ chịu gì.
Lúc theo anh về đến nhà, cô lập tức bảo bà Diệp mau đem đá lạnh tới.
"Chườm một lát là sẽ thấy dễ chịu hơn."
Đường Thanh Tâm cầm túi đá cẩn thận vạch cổ áo của anh ra kiểm tra, lại bị Lệ Thiên Minh đánh cho một cái hất ra.
"Chát" một tiếng, cả mu bàn tay đều đỏ lên, bà Diệp đứng một bên cũng không dám thở mạnh.
"Em có bị ngốc không, mẹ anh bảo em đến thì em đến à? Em cũng không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại!" Đường Thanh Tâm bị anh mắng đến ngẩn người, một lúc sau mới có phản ứng, cảm thấy vô cùng oan ức.
“Cũng không phải anh không biết tính mẹ, bà ấy gọi đến đó nhưng em nào có muốn, với cả chuyện này là do Trần Dĩnh gây ra".
Lệ Thiên Minh nhìn dáng vẻ cam chịu của cô thì biết vừa rồi mình có giận cá chém thớt, bèn hít sâu một hơi: "Còn không nhanh lại chườm cho anh."
Đường Thanh Tâm bị anh gọi như vậy thì lập tức hoàn hồn, mím môi cầm túi đá đặt lại lên cổ anh rồi gọi bà Diệp cầm thuốc trị phỏng đến.
Mặc dù không phải nước sôi nhưng nếu không xử lý tốt thì sẽ bị phồng rộp.
Anh ngồi trên ghế sô pha dựa sát vào người cô, chóp mũi vương vấn mùi thơm thoang thoảng của cơ thể cô, không khí bỗng chốc như ngưng đọng lại, hai người cứ lẳng lặng mà ngồi như vậy.
"Tính tình mẹ anh như nào thì em cũng biết rồi đấy" Lệ Thiên Minh phá vỡ im lặng bằng cách mở miệng.
"Lần này do anh sơ suất, quên mất đang nói dối, trong lúc vô tình để cho kẻ khác chọc phá, lần sau sẽ không thế nữa".
"Còn có lần sau?"
Thấy Đường Thanh Tâm bực bội trả lời như vậy, Lệ Thiên Minh chỉ cười xấu xa: "Đương nhiên lần sau sẽ không nói dối nữa".
"Không nói dối thì em kiếm đâu ra đứa bé?"
Cô vừa dứt lời đã lập tức đỏ mặt.
Lệ Thiên Minh kéo cô vào lòng rồi hôn lên đ ỉnh đầu cô, nói khẽ: "Chỉ cần anh gắng sức thêm chút nữa là có thể thành công, em nói xem có phải hay không?"
Bà Diệp vẫn còn ở đó nên Đường Thanh Tâm giãy khỏi anh rồi đỏ bừng mặt chạy lên tầng không dám gặp ai nữa.
Sau khi bóng dáng cô đã đi khuất thì Lệ Thiên Minh mới thu lại nụ cười, nhìn bà Diệp, giọng điệu lạnh lẽo: "Nếu lần sau bên nhà tôi lại gọi điện tới thì bà phải báo cho tôi đầu tiên".
Bà Diệp sợ đến mức vội vã gật đầu: "Lần sau tôi không dám thế nữa".
"Nói với cô ấy tối nay tôi không về ăn cơm".
Anh nói xong, đặt túi đá xuống rồi đứng dậy bỏ đi.
Lúc đó anh gọi điện về nhà mới biết Đường Thanh Tâm về bên nhà mình, nếu lần này anh không đến thì không thể tưởng tượng nổi một mình Đường Thanh Tâm phải đối mặt như thế nào.
Nghe thấy tiếng khởi động xe ô tô dưới nhà, bấy giờ Đường Thanh Tâm mới biết Lệ Thiên Minh đi ra ngoài, tim đột nhiên đập thình thịch không hiểu tại sao.
Cô cứ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Tinh tinh.
Điện thoại báo có tin nhắn wechat, cô mở ra xem, là Đường Tuyết Mai gửi tin nhắn mời trong nhóm bạn học.
"Các bạn học thân mến, chúng ta xa nhau mười năm rồi, có phải nên gặp mặt rồi không?"
Đường Tuyết Mai và Đường Thanh Tâm cách nhau một tuổi.
Ban đầu Đường Quốc Cường cố ý để Đường Thanh Tâm nhảy lớp học chung với Đường Tuyết Mai với lý do là tiện chăm sóc nhau, nhưng trên thực tế Đường Thanh Tâm không ít lần bị bắt nạt.
Họp lớp lần này không chừng chỉ để so bì tị nạnh lẫn nhau.
Đường Thanh Tâm chỉ liếc qua một cái rồi tắt màn hình luôn.
Tinh tinh tinh!
Nhóm lớp nhanh chóng trở nên náo nhiệt, bên tai Đường Thanh Tâm liên tục có tiếng báo tin nhắn, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cuối cùng đành phải mở ra xem.
"Được chứ, lâu lắm rồi không gặp, chúng ta gặp nhau ở đâu đấy?"
"Hay là đi Hoàng Quan đi, bao trọng gói, ăn xong rồi đi hát, cái gì cũng có!"
Cái tên Hoàng Quan này là một nhà hàng bình dân.
Đường Thanh Tâm lắc đầu.
Đường Tuyết Mai lại gửi một tấm ảnh tự sướng, là ảnh trong lúc cô ta đưa tay vén rèm cửa sổ xe ô tô thì úp tay trưng ra chiếc nhẫn rất lớn, khiến cho mọi người không khỏi kinh ngạc.
"Ôi, Tuyết Mai kết hôn rồi, nhẫn to quá".
"Hâm mộ quá đi mất, Tuyết Mai xinh quá, nhất định là gả cho gia đình có điều kiện! Hay là bữa này cậu làm chủ đi" .
Đường Tuyết Mai nhanh chóng trả lời bằng một cái biểu tượng OK: "Vậy ở khách sạn Malton, mười giờ sáng ngày kia, không gặp không về".
Trong nhóm trở nên nhốn nháo, Malton là chuỗi khách sạn toàn cầu, Đường Tuyết Mai thật sự quá hào phóng rồi!
"Đường Thanh Tâm, em sẽ đến chứ?" Thấy Đường Tuyết Mai cố ý nhắc đến mình, Đường Thanh Tâm gửi một biểu tượng OK, có người tiêu tiền như rác thì tại sao cô lại không đi?
Ở đầu dây bên kia, Đường Tuyết Mai cười rất đắc ý, Lệ Bách Nhiên cảm thấy rất khó hiểu, lúc cô ta nói với mình chuyện có thai cũng là biểu cảm này, thực sự khiến người khác thấy khó hiểu.
"Lệ Bách Nhiên, ngày kia anh tham gia họi lớp cùng em đi!"
"Không đi, không rảnh".
Lệ Bách Nhiên chưa suy nghĩ đã từ chối, anh ấy thực sự không có thời gian, Đường Tuyết Mai nhướn mày đầy tức giận: "Không rảnh ư? Anh đừng cho rằng em không biết, bây giờ ở đó không cần anh giúp đỡ nữa, cho nên anh còn có chuyện gì? Em nói anh nghe, nếu anh không đi cùng em thì em không để yên đâu".
Lệ Bách Nhiên bất lực đành phải đồng ý.
Anh ấy biết nếu mình không đi thì người phụ nữ này nhất định sẽ có cách không để cho anh yên, nếu chờ đến lúc đó bị cô ta làm phiền thì chẳng thà bây giờ đồng ý cho xong.
Mà Đường Thanh Tâm ở bên kia thì bắt đầu cảm thấy hối hận.
Cô từng đọc qua một câu châm biếm trên mạng, họi lớp chẳng phải chuyện hay ho gì, nhất là lần này lại do Đường Tuyết Mai tổ chức, đáng ra cô nên từ chối mới phải, thế nhưng lại lỡ đồng ý rồi.
Thật là...
Cô cứ phiền lòng mãi, sau đó xuống dưới nhà đi dạo một lát.
"Bà chủ, ông chủ nói tối nay sẽ không về ăn cơm.
"
Cô vừa xuống nhà thì bà Diệp đã tiến lên báo cáo, Đường Thanh Tâm gật đầu rồi nói với bà Diệp mình ra ngoài đi dạo một lát, trong lòng thấy hơi bức bối khó chịu.
Một mình cô thong thả đi tới tiệm cà phê ngoài trời ở đầu phố, Đường Thanh Tâm gọi một ly cà phê rồi ngồi dưới tán ô nhìn dòng người đi đi lại lại, bỗng nhiên trước mắt trở nên tối sầm, một người đàn ông bước đến ngồi xuống.
"Mợ chủ Lệ, nhàn nhã quá đi!"
Trần Dịch nở nụ cười, đôi mắt anh ta dưới nắng mặt trời bỗng trở nên rất có hồn, so với Trần Dịch tối hôm đó thì giống như hai người khác nhau vậy.
Lần đầu tiên chạm mặt, anh ta rất lạnh lùng kì quái, cứu cô nhưng lại ghét cô.
Lần thứ hai chạm mặt, Trần Dịch chủ động lấy lòng, có điều danh thiếp bị Lệ Thiên Minh ném đi.
Còn lần này chạm mặt thì Trần Dịch mới khôi phục dáng vẻ bình thường, vừa khách sáo vừa xa cách, chỉ cười xã giao vậy thôi.
Đường Thanh Tâm gật đầu coi như đáp lại rồi cúi đầu không nói gì.
"Đường Thanh Tâm, cô đã từng nghĩ tới sẽ bắt đầu một cuộc sống mới hay chưa?" Nghe thấy giọng nói của anh ta lại vang lên lần nữa, Đường Thanh Tâm ngẩng đầu khó hiểu: "Anh có ý gì?"
"Nếu tôi có thể cho cô rời khỏi Lệ Thiên Minh, bắt đầu lại một cuộc sống mới thì cô thấy thế nào?
Đường Thanh Tâm đặt cà phê xuống rồi cười khẩy một tiếng: "Anh Trần này, đây là anh vì em gái mình mà ra mặt sao? Cho dù trước đây cô ta và Thiên Minh có chuyện gì thì bây giờ cũng đều đã kết thúc rồi.
Người nên bắt đầu một cuộc sống mới là cô ta chứ không phải tôi."
Trần Dịch nhún vai cười: "Nếu đã như vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa, có điều cô chắc chắn sẽ hối hận.
Nhà họ Lệ đâu phải nơi cô có thể trèo vào".
"Đủ rồi anh Trần! Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi không cần người ngoài phải bận tâm, anh cứ quản lý tốt em gái của mình đi!"
Cô để lại một tờ năm trăm nghìn rồi đứng dậy bỏ đi, Trần Dịch ở phía sau chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Một người trẻ tuổi ở cách đó không xa lập tức đi tới: "Ông chủ, đây là tài liệu về cô ấy, còn nữa, bây giờ cô ấy đang ở Lệ Kình".
Biết rồi, đi xuống đi!"
Ánh mắt Trần Dịch chăm chú dán vào nét chữ trên giấy khi lật sơ yếu lý lịch của Đường Thanh Tâm, một lúc sau khoé miệng tràn ra một nụ cười khẩy.