Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 56: 56: Bữa Tiệc Cuối Cùng





Trần Dịch nhìn bóng dám màu xanh một hồi lâu, khóe miệng anh ta nở một nụ cười trêu tức, ngăn cản Trần Dĩnh đang sắp nổi giận lại.

Anh ta gật đầu, giang hai tay ôm Lệ Thiên Minh một cái thật chặt, vỗ mạnh vào vai Lệ Thiên Minh: "Thằng nhóc này được lắm, kết hôn mà không báo với anh một tiếng! Bây giờ Trần Dĩnh nhà tôi phải làm sao đây?"
Anh ta dứt lời thì liếc Đường Thanh Tâm, tỏ ra vui vẻ.

Đường Thanh Tâm nhìn cô gái vừa mới nói một chút, cô ta là Trần Dĩnh sao, cô ta có quan hệ gì với Lệ Thiên Minh?
"Anh không theo dõi tôi thì đương nhiên không biết gì rồi, tôi đã gửi thiệp mời đến nhà họ Trần, anh ở nước ngoài, đừng trách tôi."
Khi ấy anh không muốn để lộ việc kết hôn nhưng vẫn thông báo với nhà họ Trần, có điều Trần Dịch lang thang ở nước ngoài nhiều năm, chắc chắn anh ta không ngờ Lệ Thiên Minh kết hôn thật.

Đến khi Trần Dịch về nước mới biết rằng Lệ Thiên Minh không chỉ kết hôn mà còn gây ra nhiều chuyện như thế, Trần Dĩnh c ắn môi dưới, cô ta liếc Đường Thanh Tâm bằng ánh mắt hung dữ, tiện quay đầu nhìn Lệ Thiên Minh: Anh Thiên Minh, em có thể nói riêng với anh vài câu được không?"
Đường Thanh Tâm thấy thế thì hiểu ngay.

Dù cô có ngu đến mức nào cũng biết cô gái này có ý với Lệ Thiên Minh, vì thế cô cười nói: "Chồng ơi, em ra bên kia đợi anh nhé".
Cô nói xong, không đợi Lệ Thiên Minh đồng ý đã đi khỏi đó, vờ như không quan tâm mà cầm một ly rượu anh đào lên uống.

Ánh mắt của người đàn ông dán lên người cô, khi Đường Thanh Tâm quay đầu lại lần nữa thì đã không thấy Lệ Thiên Minh đâu cả, chắc là đi ra ngoài nói chuyện riêng với cô gái kia rồi.
"Lại gặp nhau rồi, cô đừng để trong lòng nhé, Trần Dĩnh chỉ ôn lại chuyện cũ với cậu ấy thôi."
Đang giải thích với cô đấy à?
Đường Thanh Tâm mím môi cười: "Cảm ơn anh hôm đó đã giúp tôi".
Cô muốn nói đến chuyện cứu cô nhưng Trần Dịch đã lắc đầu: "Tôi không cứu cô, tôi chỉ tiếc chiếc xe đó thôi.


Đó là xe thể thao số lượng có hạn đó, hỏng một chút thôi là phải đền mấy chục triệu".
"Não của anh đúng là khác người thường nhỉ, thôi tôi không làm phiền anh nữa."
Đường Thanh Tâm không ngờ anh ta cứu cô vì tiếc chiếc xe đó.

Nhưng đó cũng đâu phải là xe của anh ta, nó đậu ở trên đường lớn như thế có liên quan gì tới anh ta đâu.
Đường Thanh Tâm mím môi, không nói gì thêm nữa, cô buông ly rồi đi về phía cửa sổ ở góc phòng, không khí chỗ này khá tốt.
"Đường Thanh Tâm, chỉ đùa chút thôi mà.

Không cần cô cảm ơn, tôi chỉ muốn cô để ý một chút, em gái anh không dễ chọc vào đâu".
Trần Dịch nói, Đường Thanh Tâm ngạc nhiên: "Cô ấy không dễ chọc vào thì liên quan gì tới tôi?"
Tuy rằng lần đầu cô gặp Trần Dịch, nhưng cô đây là mợ chủ nhà họ Lệ, cô không được phép công khai á?
Trần Dịch lắc đầu cười khổ.

Anh ta cũng không hiểu.

Quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Lệ không đơn giản như thế.

Ở thành phố này, có thể sóng vai đứng cạnh nhau chỉ có hai gia tộc bọn họ mà thôi, quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Lệ rất kỳ diệu, có thể là bạn bè, cũng có thể là đối thủ cạnh tranh, Đường Thanh Tâm hiểu rất rõ điều này.
Đường Thanh Tâm đang định nói tiếp thì thấy Lệ Thiên Minh đi đến cùng Trần Dĩnh, viền mắt cô gái đó đỏ lên, dường như đã khóc, Lệ Thiên Minh cũng có vẻ mất tự nhiên.

"Đường Thanh Tâm, đây là số của tôi.


Tôi chỉ xài số này cho cô thôi đó, có việc gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Trần Dịch đưa một tấm danh thiếp cho Đường Thanh Tâm rồi sải chân đi đến bên cạnh Trần Dĩnh, ôm cô ta rời khỏi đó.
Đường Thanh Tâm nắm chặt tấm danh thiếp trong tay, trong lòng rối bời không biết nên làm như thế nào, mãi cho tới khi trước mặt xuất hiện thêm một bóng người.
Vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp ánh mắt của Lệ Thiên Minh, Đường Thanh Tâm khẽ mỉm cười, nhưng tay cô lúc này đã bị anh nắm chặt: “Đây là cái gì?”
Cô cúi đầu nhìn xuống, mím môi cười nhạt:
"Đây là danh thiếp mà Trần Dịch đưa cho tôi".
Cô còn chưa dứt lời, đã thấy người đàn ông bóp nát tấm danh thiếp rồi ném thẳng vào thùng rác.
Đường Thanh Tâm vô cùng kinh ngạc.
"Không cần đâu, anh ta không phải loại người tốt lành gì, tránh xa anh ta ra".
"Đó không phải là bạn của anh sao?"
Đường Thanh Tâm tò mò nghiêng đầu hỏi, ánh mắt Lệ Thiên Minh bỗng chốc trở nên u ám, cánh tay đặt trên eo cô bỗng dùng lực: “Chỉ có kẻ thù là vĩnh viễn, làm gì có bạn bè nào mà mãi mãi không đổi thay”.
Không biết tại sao lần này anh trở về lại trở nên như thế này, cũng không biết anh đã nói những gì với Trần Dĩnh.

Đường Thanh Tâm đau đớn vỗ vào tay anh.

Thế nhưng Lệ Thiên Minh không hề buông tay, chỉ là hơi buông lỏng hơn một chút.
Bữa tiệc của nhà giàu quyền thế phần lớn đều là như thế này, chẳng qua chỉ là sự xuất hiện của mấy người đã quá quen mặt.

Đường Thanh Tâm cảm thấy rất nhàm chán, mới đầu nhìn thì còn cảm thấy mới lạ, nhưng khi đông người rồi thì lại không còn gì thú vị nữa.


Vậy nên cô khẽ tựa vào người anh, muốn cùng anh ra ngoài đi dạo.
“Thiên Minh!”
Từ phía sau truyền tới một giọng nói vô cùng áp bức, Lệ Thiên Minh quay đầu lại nhìn, khóe môi thoáng nở nụ cười, anh dẫn Đường Thanh Tâm đi về phía người đó.

“Thiên Minh à, bao lâu rồi cậu chưa đến đây hả, hôm nay không cho cậu đi đâu, tới uống với bọn tôi vài ly nào!”
Buổi tiệc chiêu đãi bạn bè của Trần Dịch, nói trắng ra thì chỉ có bọn họ mới là nhân vật chính, những người còn lại chẳng qua là đến góp vui, muốn mọi được một số thông tin hữu ích từ những nhân vật tai to mặt lớn này.
“Được thôi chú ba, cung kính không bằng tuân lệnh".
Chú ba nhà họ Trần cười ha hả rồi nhìn Đường Thanh Tâm bằng ánh mắt đầy dò xét, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

Đường Thanh Tâm bỗng chốc trở nên căng thẳng, cô không hiểu người của nhà họ Trần đều bị làm sao nữa, chỉ đành đi cùng Lệ Thiên Minh ra ngoài đại sảnh, sau đó tới một khu nhà khác trong trang viên.

Còn chưa tới nơi thì đã nghe thấy một giọng nói nũng nịu hờn dỗi.

“Ông nội ơi, ông phải làm chủ cho cháu đó, anh Thiên Minh chẳng nói năng gì mà đã cưới loại phụ nữ đó làm vợ, cháu phải làm thế nào đây!"
Trần Dĩnh ôm cánh tay ông cụ Trần rồi làm nũng, nhưng ánh mắt ông cụ vẫn luôn nhìn về những người ở trước cửa, khi nhìn thấy Lệ Thiên Minh, ông ta vội vàng vẫy tay: "Thiên Minh, vào đây mau lên."
“Chào ông!”
Lệ Thiên Minh dắt Đường Thanh Tâm cùng đi tới, anh chủ động giới thiệu: “Đây là ông Trần, là người đứng đầu nhà họ Trần" .
"Dạ chào ông Trần, cháu là Đường Thanh Tâm".
Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt ông ta, ánh mắt không đê hèn cũng không ngạo mạn, ông cụ gật gật đầu, ra hiệu cho hai người họ ngồi xuống.

Trần Dĩnh bĩu môi rồi ngồi xuống bên cạnh Lệ Thiên Minh.
Những lời cô ta vừa nói, bọn họ chắc chắn đã nghe thấy hết rồi.


Lệ Thiên Minh không nói gì, chứng tỏ anh cũng không hài lòng với người vợ này lắm.

Trong lòng Trần Dĩnh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vừa định nói gì đó thì Trần Dịch đi tới.
"Mọi người đều ở đây à, cháu vừa trở về thì đã bị đám người kia giữ lại, khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài".
Vừa gặp mặt Trần Dịch đã than thở với mọi người, ông cụ Trần hừ lạnh một tiếng: "Vẫn còn mặt mũi mà nói à, đang đợi cháu đấy, tự phạt ba ly đi!"
Trần Dịch liếc nhìn Đường Thanh Tâm rồi ngồi xuống cạnh cô, anh ta không kiêng dè gì mà uống liền ba ly.
Đường Thanh tâm kinh hãi không nói nên lời, đây là loại rượu trắng có nồng độ mạnh, vậy mà uống hết ba ly rượu, mặt người đàn ông vẫn không hề ửng đỏ, xem ra anh ta thật sự có tửu lượng tốt.
“Vợ của Lệ Thiên Minh đúng không, tôi kính cô một ly, cảm ơn cô đã chăm sóc cho anh Thiên Minh".
Giọng nói của Trần Dĩnh ở bên cạnh vang lên, Đường Thanh Tâm ngẩng đầu, cô thấy ánh mắt cô ta đang nhìn mình đầy khiêu khích.

Cô nhìn sang Lệ Thiên Minh cầu cứu, thế nhưng anh không hề lên tiếng.

Đường Thanh Tâm dịu dàng mỉm cười, cô nhìn ly rượu trước mặt đang dần được rót đầy, chất lỏng óng ánh trong ly dưới ánh đèn lại càng thêm k1ch thích.
“Cô Dĩnh à, tôi là vợ của anh ấy, không cần cô phải cảm ơn, tôi đương nhiên biết phải chăm sóc chồng mình như thế nào”.
Nói rồi cô chỉ nhấp một hớp rượu, không nhìn cô ta nữa.

“Vậy sao? Nhưng cô có biết tôi là gì của anh Thiên Minh không?"
"Tôi không biết và tôi cũng không muốn biết.

Tôi nghĩ nhà họ Trần là gia đình gia giáo nề nếp, ông Trần đây là người đức độ uy nghiêm, đương nhiên sẽ không cho phép con cháu của mình làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý.

Hơn nữa tôi và Thiên Minh đã kết hôn rồi, cho dù cô có là gì của anh ấy đi chăng nữa, hiện giờ chỉ có thể làm bạn".
Đường Thanh Tâm nhìn Trần Dĩnh, bàn tay cô đặt dưới mặt bàn đã bị Lệ Thiên Minh nắm chặt, không hề buông ra.