Ngày kế tiếp khi mà Đường Thanh Tâm tỉnh lại thì Lệ Thiên Minh đã đến công ty, anh có để lại một tờ giấy nói cho cô biết giữa trưa sẽ về ăn cơm cùng nhau.
Cô không khỏi lắc đầu cười yếu ớt, ngoại trừ cái sự bá đạo chán ghét kia, thì anh là người rất thích hợp để làm chồng.
Bỗng nhiên Đường Thanh Tâm bị suy nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ, từ khi nào trong lòng cô đã có hình bóng của Lệ Thiên Minh, hình bóng này giống như một cái rễ cây ăn sâu vào tim cô, nếu muốn rút ra thì nhất định sẽ tổn thương đến xương thịt.
Đường Thanh Tâm đưa tay lên ôm lấy ngực, cô xác định lại lòng của mình, rồi nghĩ đến cảnh tối hôm qua lại khiến cho cô không khỏi đỏ mặt.
"Bà chủ, cô đã tỉnh chưa ạ?"
“Vào đi bà Diệp”.
Nghe thấy giọng nói bà Diệp, Đường Thanh Tâm vội vàng bỏ tờ giấy kia vào ngăn kéo, đứng dậy mặc lại quần áo ngủ.
Bà Diệp mang lên một đống quần áo mới, đây là Lệ Thiên Minh đưa cho cô, nói là chúc mừng vì cục cưng đã đến bên hai người bọn họ.
Bà Diệp lòng nóng như lửa đốt mà hỏi thăm: “Bà chủ, cô mang thai hả?"
Đường Thanh Tâm ngơ ngác một chút, không biết trả lời như thế nào, trong lòng mắng Lệ Thiên Minh hàng trăm lượt, ngẩng đầu nhìn bà Diệp, cô có chút xấu hổ: “Còn chưa xác định, không phải nói không xác định, không công khai sao?"
“Đúng vậy, đúng là có câu nói như vậy, để tôi nói với Mai Chi sau này chuẩn bị thức ăn thì nên chú ý chút."
Nói xong bà Diệp quay người nhanh nhẹn chạy ra ngoài, Đường Thanh Tâm không kịp giải thích, chỉ có thể nâng trán.
Sau khi cô sửa sang lại thì xuống tầng, đúng lúc Mai Chi đang chuẩn bị bữa sáng cho cô, vừa ngẩng đầu thì ngây người ngay lập tức.
Lúc này, Đường Thanh Tâm mặc một cái váy liền màu vàng, trên cổ đeo sợi dây vào ngày kết hôn hôm đó, kết hợp với một đôi cao gót màu đỏ, tóc dài buộc cao lên, cả người nhẹ nhàng khoan khoái lại kiều mị.
"Bà chủ, đẹp quá..."
Mai Chi nhịn không nổi cảm thán một tiếng, da Đường Thanh Tâm trắng như tuyết, môi không tô son mà vẫn đỏ hồng, lông mày đen như mực, giống như minh tinh điện ảnh ở trên TV.
Ai cũng nói phụ nữ khi yêu là đẹp nhất, bây giờ Đường Thanh Tâm vừa vặn đang ở trong trạng thái có thể giải thích những lời nói này.
Người phụ nữ mím môi mỉm cười, vội vàng dùng qua bữa sáng rồi cầm túi xách rời đi.
Lúc ra khỏi cửa đã là chín giờ, ước lượng giờ cùng ăn cơm trưa với Lệ Thiên Minh thì vẫn còn mấy tiếng để dạo phố, rất lâu rồi cô không có rảnh rỗi như thế.
Nghĩ đến kết hôn lâu như thế, cô hầu như không mua cho Lệ Thiên Minh bất cứ món quà nào, người làm vợ như cô có phải là quá không quan tâm đ ến anh rồi không? Vốn dĩ Đường Thanh Tâm định đến trung tâm trò chơi, nhưng nghĩ đến Lệ Thiên Minh, cuối cùng cô lại đổi hướng đi đến trung tâm mua sắm.
Đối với các cô chủ con nhà giàu mà nói, bất kì thời điểm nào cũng là lúc thích hợp để đi mua sắm hết.
Đường Thanh Tâm không ngờ sẽ gặp Trương Trúc Phương ở đây, người đàn ông đi bên cạnh cô ta lại đổi thành một người khác nữa rồi.
Lúc cô kết hôn, Trương Trúc Phương viện cớ trong người khó chịu không đến được, khi xem được video lan truyền trên mạng cô ta đã ghen tị đến phát điên, không ngờ Lệ Thiên Minh lại xem trọng Đường Thanh Tâm đ ến như vậy, làm cô ta tức giận đến mấy ngày liền.
Bây giờ gặp được Đường Thanh Tâm, cô ta tất nhiên phải nắm lấy cơ hội cười nhạo cô rồi.
“Ôi mợ chủ Lệ, cô làm sao thế? Nhan sắc thế này thì làm sao mà xứng với chủ tịch Lệ vừa đẹp trai vừa tài năng được chứ".
Nhân viên bán hàng cầm ba, bốn cái cà vạt trong tay giới thiệu cho Đường Thanh Tâm.
Trong chốc lát cô cũng không chọn được cái nào, chỉ đành mua hết tất cả, dùng thẻ của cô trả tiền, mua quà tặng cho Lệ Thiên Minh tất nhiên phải dụng tâm, cũng phải có thành ý, đương nhiên là không thể dùng thẻ của anh rồi.
Sau khi thanh toán, cô vừa xoay người lại đã đụng phải một người phụ nữ khác, Trương Trúc Phương "a" lên một tiếng, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Đường Thanh Tâm vội vàng xin lỗi, đợi thấy rõ người đó là ai, trong lòng cô có chút buồn bực, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
"Tôi còn tưởng là ai chứ, hoá ra là người đẻ mướn trứ danh đấy à? Đường Thanh Tâm, cô thật đúng là quá tuyệt vời nha, bố đẻ là kẻ bắt cóc, lại còn bắt cóc chính mẹ chồng của mình, mẹ thì bị bệnh tâm thần, chị gái là con ngoài giá thú.
Còn cô thì sao nhỉ, người đẻ thuê, đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, đúng là nóng bỏng mắt nha".
Những gì Trương Trúc Phương nói đều là phiên bản được lưu truyền lúc tối, về phần hiện trường hôn lễ thì cô ta không biết gì cả, video trên mạng đã bị cắt xén, cộng thêm việc cô ta không muốn nhìn thấy Đường Thanh Tâm, tất cả các bài báo có liên quan cô ta đều không thèm đọc, tất nhiên sẽ không rõ nội tình, bây giờ lại còn dám ăn nói lung tung.
Đường Thanh Tâm phủi phủi mấy hạt bụi không tồn tại trên người, hành động đã chọc giận Trương Trúc Phương, cô ta đang định nổi giận, nhưng lại nhận ra đó là sản phẩm mới của Chanel.
Cô ta đã nghĩ từ lâu rồi, người đàn ông bên cạnh này sẽ không mua cho cô ta đâu.
Đường Thanh Tâm mặc bộ quần áo mà cô ta mơ ước, làm sao Trương Trúc Phương có thể không tức giận cho được?
“Đẻ mướn? Trương Trúc Phương, chuyện đẻ mướn cho nhà họ Lệ không phải ai cũng làm được.
Cho dù tôi chỉ là công cụ sinh sản thì cũng tốt hơn cô nhiều."
Đường Thanh Tâm liếc cô ta một cái, xoay người rời đi, nhưng cánh tay cô lại bị Trương Trúc Phương kéo mạnh lại: “Con khốn này, cô nghĩ cô là cái thá gì.
Mặc hàng hiệu vào thì tưởng mình thuộc giới thượng lưu chắc? Nói về gia thế xuất thân, ở trong cái giới này cô là người thấp kém nhất.
Nói về nhân phẩm, Đường Quốc Cường là tội phạm bắt cóc, cô cũng chẳng tốt hơn chỗ nào.
Về ngoại hình, ha, nhìn mặt cô là biết!"
Trương Trúc Phương nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, trong giọng nói đầy vẻ chế nhạo.
Đường Thanh Tâm rút tay ra khỏi tay cô ta, lấy cái gương nhỏ trong túi xách ra soi, hài lòng gật đầu cười: “Cảm ơn lời khen của cô nha! Lệ Thiên Minh chính là thích gương mặt này của tôi nên mới tìm tới tôi đó.
Cưới vợ ấy mà, phải chọn người nào nhìn vừa mắt chứ, nếu không cả ngày phải nhìn một bộ mặt làm người ta phát ghét thì làm sao mà sống cho nổi? Chẳng lẽ phải giống như trong mấy bộ truyện cười ấy hả, phải tắt đèn mới được?"
Càng nói về sau, những người vây xem đều phải che miệng cười, thầm phục miệng lưỡi sắc bén của Đường Thanh Tâm.
Xét về ngoại hình thì đúng là Trương Trúc Phương không đẹp bằng cô, ngay cả người đàn ông bên cạnh cô ta cũng phải đồng cảm với điểm này.
“Cô đang chửi xéo tôi đấy à?" Trương Trúc Phương cổ động người đàn ông bên cạnh ra mặt cho cô ta, nhưng anh ta đã biết thân phận của Đường Thanh Tâm, lắc đầu không nói lời nào.
Trương Trúc Phương tức điên lên, tất cả mọi người đều chống đối cô ta, ngay cả một con đàn bà đẻ mướn cũng dám chửi cô ta, nếu hôm nay không dạy cho Đường Thanh Tâm một bài học thì cô ta không mang họ Trương nữa.
Trương Trúc Phương vừa định giơ tay lên, đã thấy Đường Thanh Tâm rút điện thoại ra, lắc lắc mấy cái, nói: "Cô Trương này, không biết cô có còn nhớ hai mươi tỷ lần trước không nhỉ? Hôm nay cũng không kém hơn lần trước đâu, đây là trung tâm mua sắm, có nhiều đồ quý giá hơn.
Nếu tôi lỡ đụng phải cái gì đó chỉ vì cô khiến tôi bực bội thì cô nói thử xem, Lệ Thiên Minh có bắt cô bồi thường không nhỉ?"
Trương Trúc Phương đờ ra, nói về thực lực thì cô ta không bằng Lệ Thiên Minh, tất nhiên sẽ không dám tuỳ ý ra tay, cô ta tức giận giậm chân một cái, hất tay người đàn ông kia ra, xoay người bỏ đi.
Lần đầu tiên Đường Thanh Tâm cảm thấy sử dụng thân phận của Lệ Thiên Minh là một việc tốt.
Tâm trạng tốt hẳn lên, cô đi ra khỏi trung tâm mua sắm, bây giờ mới có mười giờ, cô gửi tin nhắn cho Lệ Thiên Minh, nói rằng cô muốn đến công ty gặp anh.
Vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy một tiếng hô kinh hãi, có một lực mạnh kéo cô lùi về phía sau, chỉ 0,01 giây sau đó, một chiếc ô tô phóng vụt tới xẹt qua góc váy của cô.
Đường Thanh Tâm ngã vào một vòng tay ấm áp, hương bạc hà vương vấn khiến cô say mê.
“Không sao chứ?”
"Hả? Không, không sao.
Cảm ơn."
Đường Thanh Tâm vén tóc lên, híp mắt nhìn chiếc xe đã đi xa, vừa định hỏi gì đó thì người đàn ông kia đã xoay người bước lên một chiếc xe thể thao màu xám.
Đường Thanh Tâm ngẩn ra một chút, thấy xe đã đi xa rồi cô mới lên xe taxi.
“Ông chủ, chiếc xe vừa nãy là cố ý.
Nếu không có ngài, cô gái đó đã gặp nguy hiểm rồi!”
Người lái chiếc xe màu xám thở dài nói, còn người anh ta gọi là ông chủ thì lại nở một nụ cười khinh thường: “Chỉ vì một người đàn ông mà cũng đáng để bọn họ mạo hiểm, đúng là lũ ngu ngốc!"
Nói người khác ngốc, nhưng vừa rồi lại nhiều chuyện chạy qua cứu người, miệng thì nói ghét nhưng thân thể thì lại rất thành thật.
Nhưng anh ta không dám nói ra, ông chủ là một người kỳ quái, có những lúc anh ta cũng không thể hiểu được ông chủ đang nghĩ cái gì nữa.
Ví dụ như lần này, đột nhiên bảo anh ta dừng xe lại chỉ để cứu người.
Người đàn ông nhìn lướt qua kính chiếu hậu, mở tờ tạp chí tài chính và kinh tế trên tay ra, nhân vật trên trang bìa chính là Lệ Thiên Minh.
“Lệ Thiên Minh, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi!"
Thật đáng mong chờ!
Vừa nghĩ tới cô vợ nhỏ nhà minh, hình bóng ấy cứ lởn vởn mãi trong đầu không chịu đi, người đàn ông chỉ thấy trong lòng ngọt ơi là ngọt.
Còn tại sao lại thấy ngọt ngào? Vậy thì chỉ có bản thân anh ta mới biết được thôi.
Đây không phải lần đầu Đường Thanh Tâm đ ến Lệ Kình, nhưng lần này cô xuất hiện với tư cách là mợ chủ Lệ.
Bất kể là khí chất hay cách ăn mặc thì cô đều khác xa so với lúc trước.
“Mợ chủ Lệ!"
“Chào mợ chủ Lệ!"
“Mợ chủ Lệ".
Trên đường đi, Đường Thanh Tâm nhận được rất nhiều lời chào hỏi, mọi người đều biết Lệ Thiên Minh rất xem trọng cô, không ai dám xem thường cô cả.
Hai mắt Lệ Thiên Minh sáng lên khi nhìn thấy Đường Thanh Tâm, anh phất tay cho cấp dưới ra ngoài rồi kéo cô ngồi lên đùi mình: “Sao thế? Không đợi được muốn gặp anh à?"
“Anh mơ đẹp quá nhỉ, em thấy ngày nào anh cũng đeo mỗi một kiểu cà vạt nên muốn giúp anh thay đổi hoa văn đó."
Nhìn mấy cái cà vạt trong túi xách của cô, Lệ Thiên Minh không khỏi nhíu mày, phẩm vị của cô thật sự rất kì lạ.