“Sao cô lại ở trong này? Trần Dịch không có thời gian đi cùng cô sao?"
Thấy Thẩm Thiên Vi, Lệ Thiên Minh đứng bên cạnh Đường Thanh Tâm theo bản năng, sợ cô ta sẽ làm ra chuyện gì với cô.
"Ha ha ha..."
Người phụ nữ đột nhiên bật cười, ngồi xuống đối diện với Đường Thanh Tâm, cười lạnh: “Đường Thanh Tâm, nhờ phúc của cô, tôi với Trần Dịch đã ly hôn rồi, tuy rằng nhà họ Trần có thể thoát khỏi tôi, thế nhưng sẽ không thoát khỏi tập đoàn Trường Thanh đâu, cô có thể bắt đầu lại một lần nữa, thế nhưng vĩnh viễn không tẩy được vết bẩn, tôi muốn cô mang theo cái danh xấu cả đời, khiến cô thấy hối hận vì đã đối nghịch với tôi!"
“Đồ điên”.
Thẩm Thiên Vi nói cho cô những lời này, không để cô vào mắt, cô không nói chuyện cùng với người phụ nữ điên này, cô chỉ có một mình, cô muốn trả thù cho bản thân nhưng cũng không muốn mang tai họa đến người nhà của anh, cô làm thế nào thì tùy, chỉ cần không thẹn với lương tâm của mình, cũng sẽ không bị anh nắm thóp.
Một câu đồ điên lại càng khiến Thẩm Thiên Vi cười lớn hơn, người phụ nữ cười nghiêng ngả, hơn nửa ngày mới ngừng.
Cô ta thở hổn hển, bình tĩnh trở lại, sắc mặt của Thẩm Thiên Vi thay đổi trong càng tàn nhẫn hơn: “Tôi rơi xuống tình trạng như hôm nay đều là do cô ban tặng, tôi đau mười phần thì cô sẽ phải gánh chịu tám phần, Lệ Thiên Minh, mấy người cứ chờ đó cho tôi!"
Sau cuộc trò chuyện, Thẩm Thiên Vi đứng dậy và rời đi.
Đôi giày cao gót của cô ta giẫm lên sàn và phát ra âm thanh giòn giã, từng tiếng đánh vào lòng cô.
Đường Thanh Tâm hít một hơi thật sâu và mỉm cười xin lỗi: "Em xin lỗi, em không ngờ cô ta cũng tới đây, có vẻ như cô ta rất để ý tới em, vô luận thế nào cũng đều phải đi theo."
Cô dang hai tay với vẻ bất lực, Lệ Thiên Minh nhìn thấy cô ra vẻ bình tĩnh thì trong lòng đột nhiên cảm thấy khó thở.
"Đường Thanh Tâm, em có sợ không?"
Lệ Thiên Minh ngồi xuống nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy hai tay của người phụ nữ đang cầm ly trà, thời tiết không lạnh nhưng trong lòng cô lại cứ cảm thấy không yên, dù sao thì bị Thẩm Thiên Vi hay thậm chí là cả nhà họ Thẩm nhìn chăm chăm cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Đường Thanh Tâm lắc đầu, cười tự giễu: "Em sợ gì chứ, em cũng chỉ có một mình, cho dù cô ta có trả thù thì em cũng không sợ".
"Em..."
Lệ Thiên Minh đột nhiên không nói nên lời, anh vốn định nói cô còn anh, thế nhưng anh không nói nên lời, Đường Thanh Tâm nhất định sẽ từ chối cho nên cứ để cô nói trực tiếp.
"Nếu đã gọi anh tới ăn cơm thì gọi món đi!"
Nói sang chuyện khác, Lệ Thiên Minh đưa thực đơn cho Đường Thanh Tâm, người phụ nữ cũng hoàn hồn, tâm trạng bị người phụ nữ điên quấy rầy, kiên nhẫn gọi món ăn.
Toàn bộ quá trình hai người im lặng, cho đến khi ăn xong, Đường Thanh Tâm đưa hợp đồng đã được sửa xong, trên bàn đã được dọn sạch sẽ, Lệ Thiên Minh nhìn tờ giấy trắng mực đen trước mặt nguyên vẹn đẩy trở về.
“Anh không cần nhìn qua sao? Em đã sửa chữa các chi tiết, hết sức phối hợp với các yêu cầu của anh, thế nhưng cũng giữ lại vài điểm mấu chốt, anh xem xem, nếu không có ý kiến gì thì ký đi!"
Đường Thanh Tâm biết anh sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy, thế nhưng cô không ngờ anh ngay cả xem cũng không xem một chút, chuyện này nếu đổi thành khách hàng, cô sẽ tuyệt đối không thỏa hiệp mà sẽ trực tiếp xoay người bước đi, thế nhưng đối với Lệ Thiên Minh thì cô không thể tùy hứng như vậy, bởi vì còn có nhà họ Phan, nếu có thể thì bỏ qua thì bỏ qua cả Phan Đức Vinh ở bên kia, đến lúc đó người chịu tổn thất chính là cô, còn cả công ty nữa, mất nhiều hơn được.
Lệ Thiên Minh cười khẽ: "Không phải vội, muốn thương lượng chuyện hợp đồng cũng được thôi, chúng ta nói đến điều kiện tiên quyết trước đã".
“Nếu có điều kiện gì anh cứ nói, chỉ cần không vi phạm quy định của công ty thì em nhất định sẽ cố gắng hết sức làm".
Dáng vẻ nghiêm trang của Đường Thanh Tâm khiến cho Lệ Thiên Minh cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt anh lại nghiêm túc: "Em khẳng định có thể làm".
“Thật ra điều kiện này rất đơn giản, trở về Lệ Kình, em vẫn là cổ đông như cũ." Đường Thanh Tâm vừa nghe liền từ chối: "Không được, em có chuyện riêng, làm sao em có thể chiếu cố cho cả hai công ty được?"
Lệ Thiên Minh biết cô sẽ nói điều này, nhắc nhở cô rằng việc chuyển nhượng vốn cổ phần năm đó không được tính, bởi vì anh hoàn toàn không nhận nó, nói cách khác, tiền hoa hồng của Lệ Kình thì vẫn là của cô.
Đường Thanh Tâm nghe vậy thì không khỏi giật mình, còn Lệ Thiên Minh đã sớm đoán rằng cô sẽ từ chối mình, cho nên dùng hạng mục này k1ch thích cô: "Em không cần lo lắng, chuyện này đối với em cũng không xấu, nhưng lại có thể xúc tiến sự hợp tác giữa hai công ty, nếu vì thế mà hạng mục của Lệ Kình tốt hơn một bậc thì đôi bên có lợi, đối với sự nghiệp của em cũng có ích, em thấy sao?"
Đường Thanh Tâm thừa nhận anh nói đúng, thế nhưng vẫn từ chối:"Em không cần tiền, cũng không quan tâm danh lợi, chỉ cần hoàn thành hạng mục thì cả hai công ty đều có lợi."
“Điều kiện này của anh cũng không khó, dù sao tên của em ở Lệ Kình vẫn còn, anh chỉ là muốn em đi cùng anh trong một số dịp công khai để thể hiện thân phận của mình, chuyện này cũng không khó, cũng có lợi đối với việc tuyên truyền công ty của em, đúng rồi không phải em đang lập kế hoạch chuẩn bị mở chi nhánh của công ty phải không?"
Lúc này Đường Thanh Tâm mới nhận ra rằng anh đã tự đào một cái hố để cô tự nhảy vào.
Đầu tiên, anh đưa cô đến một bữa tiệc sinh nhật, để mọi người trong gia đình nhà họ biết rằng cô đã trở lại, hơn nữa cô cũng không phải là trẻ mồ côi mà là người có thân phận cao quý.
Hiện tại để cô công khai với thân phận là cổ đông của Lệ Kình, không phải là để cô đứng ở trước mặt công chúng để cho tất cả mọi người biết mối quan hệ thân thiết giữa Đường Thanh Tâm cô với Lệ Thiên Minh đấy chứ?
Nhìn thấy Đường Thanh Tâm nhíu chặt mày, Lệ Thiên Minh cũng không vội, cái chính phải để cô thấy lo lắng, chỉ cần việc này thành thì anh sẽ đáp ứng kí hợp đồng.
"Đường Thanh Tâm, việc này hoàn toàn do em quyết định, hợp đồng chi tiết anh sẽ lo, thế nhưng quyền quyết định vẫn nằm trong tay em."
“Lệ Thiên Minh, em có thể đáp ứng, thế nhưng em sẽ không công khai, cũng sẽ không tham dự những trường hợp quan trọng với anh, nếu anh đồng ý ký, cho dù là không đồng ý ký đi nữa thì cùng lắm em sẽ tìm công ty khác để hợp tác, hoặc là tự nhận lỗi rồi từ chức, em nghĩ chủ tịch Lệ chắc hẳn sẽ không muốn thấy kết cục đó phải không? Tôi cho chủ tịch Lệ một ngày, hy vọng chủ tịch Lệ sẽ đưa ra một câu trả lời thuyết phục".
Đường Thanh Tâm mím môi cười, cầm lấy túi định đứng dậy rời đi, lúc cô đi ngang qua người đàn ông thì bị nắm lấy cổ tay, cô cúi đầu nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, Đường Thanh Tâm biết rằng anh sẽ không dám đánh cược bởi vì anh không ngờ cô lại cứng rắn như vậy, hay nói đúng hơn là cô không để ý.
Đầu trọc thì đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng không phải thua thắng liều, cô chỉ có hai bàn tay trắng, cô không sợ phải từ bỏ tất cả những thứ ở hiện tại, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu.
Lệ Thiên Minh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén của người phụ nữ, mặc dù trong con ngươi có hình ảnh ngược của anh nhưng lại không còn sự quyến luyến nữa, hơn nữa ngày ấy anh ra tay giúp cô giải quyết tên nhóc đó cũng không rõ ánh mắt của cô như thế nào.
Anh đúng là thua trong tay cô, lúc đối mặt với cô, Lệ Thiên Minh luôn hy vọng có thể làm cho dựa theo con đường của anh mà đi, thế nhưng hiện tại lại không như vậy.
Cổ tay bị Lệ Thiên Minh nắm lấy dần dần nóng lên, cô cảm nhận được độ ẩm ở trong lòng bàn tay của anh, tim của Đường Thanh Tâm đập thình thịch, giây tiếp theo Lệ Thiên Minh buông cổ tay của cô ra, theo bản năng cô thở ra một hơi, bắt buộc bản thân phải duy trì sự bình tĩnh.
“ĐƯỢC".
Lệ Thiên Minh thỏa hiệp, ngược lại lại mở ra hợp đồng, nhìn kỹ một lần nữa rồi kí tên, sau đó đưa lại cho cô: "Cô Đường không hổ là nòng cốt của Augustus, tôi rất ngưỡng mộ".
Khuôn mặt của Đường Thanh Tâm hơi đỏ, kiềm chế sự kích động ở trong lòng, đem hợp đồng đã kí cất đi, cô sợ Lệ Thiên Minh sẽ thay đổi chủ ý, đây là lần đầu tiên cô chiếm ưu thế trước Lệ Thiên Minh qua mấy lần đối đầu từ trước tới nay.