Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 183: 183: Hợp Tác





"Chủ tịch Phan, thật ra công ty được lựa chọn lúc ban đầu không phải là Tập đoàn Phan Quân, là tôi lựa chọn Phan Quân làm đối tượng hợp tác".
Đường Thanh Tâm đi thẳng vào vấn đề, thoáng cái đã hấp dẫn sự chú ý của ông Phan, ông ta ồ một tiếng, hai tay khoanh để trên bàn, tỏ ý để cô tiếp tục.
"Lúc ban đầu lựa chọn Tập đoàn Trường Thanh bởi vì bọn họ là doanh nghiệp cung ứng lớn nhất trong nước, danh tiếng và kinh nghiệm nhiều năm giúp bọn họ trở thành lựa chọn đầu tiên, có điều tôi càng coi trọng Tập đoàn Phan Quân hơn".
"Tập đoàn Phan Quân là nhân tài mới xuất hiện, tuy rằng mấy năm gần đây phát triển rất nhanh song so với nhà họ Thẩm và nhà họ Lệ thì sức cạnh tranh hơi yếu hơn một chút, nói trắng ra là, có đôi khi so sánh ngang bằng về giá trị và địa vị thì ngay cả top 10 quý công ty cũng không lọt vào, tôi nghĩ thứ mà quý công ty thiếu không phải là tiền mà là cơ hội, một cơ hội có thể đưa các bạn lên trang nhất.

Mà công ty của chúng tôi..."
Trong văn phòng, Đường Thanh Tâm ăn nói đ ĩnh đạc, ngoài văn phòng Phan Đức Vinh xem hợp đồng đã chuẩn bị xong mà ngây ngẩn cả người.

Đây, đây là ba bên cùng hợp tác?
"Đúng vậy, cậu Phan, ý của chủ tịch là muốn cùng làm với Tập đoàn Lệ Kình, nếu không một mình nhà họ Phan không ăn nổi."
Phan Đức Vinh đã hiểu vì sao bố vẫn không chịu hé miệng, cho dù hạng mục này có thể kiếm tiền cũng không lập tức đồng ý ngay, hóa ra là Lệ Thiên Minh.
Phục hồi lại tinh thần, Phan Đức Vinh để người đưa hợp đồng vào trong, chắc hẳn tên nhóc này cũng đã đến rồi chứ nhỉ?
"Chủ tịch Phan, ông thấy sao?"
Đường Thanh Tâm nói nhiều như vậy chỉ là muốn để ông ta yên tâm hơn, chủ tịch Phan cũng không nói là không được, chỉ mời cô đi sang xem hợp đồng, trong lòng Đường Thanh Tâm mừng thầm, như vậy là thành công rồi?

"Cô Tâm, người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, tôi có thể ký hợp đồng, có điều chỉ có thể chiếm một nửa định mức, một nửa còn lại cho Tập đoàn Lệ Kình, nếu không tôi sẽ không đồng ý."
Đường Thanh Tâm ngẩn ra một lát, giờ mới hiểu tại sao vừa nãy ông ta lại gọi điện thoại.
"Lệ Thiên Minh, lại là anh!"
"Chủ tịch Phan, công ty chưa từng có tiền lệ như vậy, tôi phải xin ý kiến của cấp trên".
Ông Phan ra dấu tay xin cứ tự nhiên, Đường Thanh Tâm cùng Linda đi ra khỏi văn phòng, đi tới hành lang trước cửa thang máy để gọi điện thoại cho ông chủ, thật ra từ góc độ của công ty thì hợp đồng như vậy không có vấn đề gì, nhưng nếu bởi vì vậy mà phải gặp mặt Lệ Thiên Minh, trong lòng cô vẫn có chút kháng cự.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, một hồi lâu sau mới bảo cô nhanh chóng chứng thực, cô hiểu, đây là đồng ý.

Cúp điện thoại, Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, nhìn sang Linda rồi bảo cô ấy đi tìm Phan Đức Vinh để trao đổi cụ thể về nội dung hợp đồng.
"Ting!"
Thang máy sau lưng mở ra, Linda vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phan Đức Vinh.

“Cậu Phan! Chúng tôi...!chúng tôi..."
Giọng nói của Linda lập tức nhỏ dần, gương mặt tươi cười của Đường Thanh Tâm bỗng u ám lại, tầm mắt của cô nhìn sang đã thấy dáng tươi cười của Lệ Thiên Minh lắc lư ở trước mắt.
"Chủ tịch Lệ giỏi tính toán quá!"

Đường Thanh Tâm nói lời châm chọc, Lệ Thiên Minh không những không giận mà còn cười: "Quá khen rồi, chỉ là có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm thôi, còn phải cảm ơn cậu Phan đã tiến cử."
"Móa nó!"
Thấy chưa, chưa gì Lệ Thiên Minh đã bán anh ta đi rồi, Phan Đức Vinh không nhịn được mà văng tục, Lệ Thiên Minh cười lạnh: "Đột nhiên tôi lại quên mất nơi ở của cô gái kia rồi".
"Anh! Anh là anh ruột của em, có tiền mà không kiếm là đồ ngu đấy, hợp tác vui vẻ!"
Phan Đức Vinh ôm chặt lấy cánh tay của Lệ Thiên Minh, một vẻ nịnh nọt khiến cho Linda nhìn mà trợn tròn mắt, không thể tin được đây chính là Phan Đức Vinh, người thừa kế của nhà họ Phan, Đường Thanh Tâm lại có dáng vẻ không cảm thấy bất ngờ, nghe hai câu nói vừa rồi của Lệ Thiên Minh, Phan Đức Vinh lại có phản ứng như thế, không cần đoán cũng biết hẳn là có liên quan đến phụ nữ của Phan Đức Vinh.
Lệ Thiên Minh muốn diễn trò đến cùng phải không? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì!
Cứ nhất định phải dây dưa không rõ với cô ư?
"Cô Tâm, không đi cùng sao?"
Lệ Thiên Minh tươi cười nhắc nhở cô, trong nụ cười của Đường Thanh Tâm có chứa một chút phẫn nộ, cất bước theo bọn họ vào phòng họp, ba bên cùng đàm phán chi tiết hợp đồng.

Đây không phải lần đầu tiên Đường Thanh Tâm cùng Lệ Thiên Minh tham dự loại trường hợp như vậy, chỉ là trước kia làm thư ký cho anh, nhìn anh xông pha bốn phương, còn cảm thấy anh là một nhà quyết sách khôn khéo, bây giờ vai trò đã thay đổi, vứt đi tình cảm riêng tư thì anh quả là một tên gian thương, chèn ép lợi nhuận của bọn cô đến mức thấp nhất.
"Nếu Chủ tịch Lệ vẫn kiên trì với mức giá này thì chúng tôi không thể chấp nhận".
"Đã không thể thì không cần bàn tiếp nữa! Đỡ lãng phí thời gian."

Lệ Thiên Minh không nể mặt chút nào, dứt khoát từ chối, Linda ngây ngẩn cả người, không biết tại sao lại như vậy.

Đường Thanh Tâm biết là anh đang trả thù cho cái tát ngày hôm đó, cô hít sâu một hơi, híp mắt nhìn người đàn ông: "Được, theo ý của Chủ tịch Lệ."
Phan Đức Vinh ở bên cạnh nhìn hai người, cảm thấy có gì đó sai sai: Có chuyện gì vậy? Hợp đồng cũng đã có rồi, tiếp tục đi, sao lại không bàn nữa, đang đùa nhau à?"
Nói xong bèn nháy mắt với Lệ Thiên Minh, cẩn thận kéo anh sang thì thầm: "Giận vợ sướng nhất thời, theo đuổi vợ mới khó nhằn, cậu phải nghĩ thông suốt đi, cứ chọc giận cô ấy, người ta đặt một tấm vé máy bay đi về luôn, đến lúc đó cậu ngồi đấy mà khóc đi!"
Sắc mặt Lệ Thiên Minh cứng đờ, Đường Thanh Tâm nghe thấy giọng của Phan Đức Vinh bèn nhịn cười hóa giải cục diện khó xử: "Hôm nay đến đây thôi, để hôm khác bàn tiếp".
"Được được được! Hôm nào bàn tiếp, chúng ta hẹn thời gian sau!"
Phan Đức Vinh lập tức phản ứng lại, đập đập cánh tay của Lệ Thiên Minh, ra hiệu cho anh nói chuyện.
Đường Thanh Tâm thấy anh như vậy đã bắt đầu nóng nảy, trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi.
Phan Đức Vinh im lặng, đều cau mặt với anh ta đúng không?
“Đây là địa chỉ của cô ấy, bây giờ đi tìm vẫn còn kịp, chi tiết hợp đồng để tôi bàn với cô ấy, cậu đừng ra mặt".
Phan Đức Vinh cầm lấy địa chỉ vẫn không quên nhắc nhở Lệ Thiên Minh, làm việc đừng nên làm đến đường cùng, Đường Thanh Tâm của hiện tại không phải cô ấy của lúc trước, cẩn thận chơi quá mức.

Lệ Thiên Minh không thể phủ nhận, cho dù kỷ niệm đã qua, chỉ cần trong lòng Đường Thanh Tâm vẫn còn có anh thì không cần phải sợ.
"Rầm!"
Về đến khách sạn, Đường Thanh Tâm ra sức đập tài liệu lên trên bàn, may mà cô và Linda không chung một phòng, nếu không chắc chắn Linda sẽ bị sắc mặt của cô dọa mất.

Đường Thanh Tâm thật sự không hiểu, đối đầu với cô rất vui ư? Mức lợi nhuận bị anh chèn ép đến cực hạn, chẳng lẽ vì danh tiếng mà phải lỗ vốn?
Càng nghĩ càng tức giận, nếu như lúc này Lệ Thiên Minh đứng trước mặt cô, cô hận không thể tát lệch mặt anh ra! Cố gắng ngăn chặn sự phẫn nộ trong lòng, Đường Thanh Tâm cảm thấy mình cần phải trút giận ngay lập tức, bèn gọi Linda đi mua sắm cùng mình.

Mua mua mua, chính là cách tốt nhất để phụ nữ xả giận.
Nơi này là sân nhà của cô, dù cho ba năm không ở, lúc dạo phố vẫn có thể làm hướng dẫn viên du lịch tạm thời cho Linda, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ mệt mỏi ngồi phịch trong phòng bao của nhà hàng.

"Đồ ăn của nơi này đều do ông chủ tự mình mở rộng, không biết là ba năm qua đi hương vị có thay đổi hay không".
Đường Thanh Tâm vừa giới thiệu cho Linda vừa gọi món, sau khi hai người gọi món theo khẩu vị bên ngồi chờ đợi.

Trải qua một buổi chiều liều mạng, cô và Linda đều có thu hoạch rất lớn, trong lòng cũng không còn quá tức giận nữa.
Nghĩ mà xem, Lệ Thiên Minh cũng chỉ là đang đàm phán thương nghiệp, anh là một nhà kinh doanh, đương nhiên là muốn tối đa hóa lợi ích của bản thân.
Đường Thanh Tâm cảm thấy mình cũng quá nhạy cảm rồi, vừa thấy Lệ Thiên Minh đã cảm thấy anh tiếp cận cô là có mục đích, cho nên mới kích động như vậy.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Thở dài trong lòng một tiếng, cầm điện thoại di động qua để xem thời gian, ngay lúc đang muốn thúc giục đồ ăn thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, giọng nói sắc bén lập tức nén vào trong lòng cô.