Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 176: 176: Yêu Nhau Chẳng Đặng





Sau khi cô đi rồi, Lệ Thiên Minh mới nhận ra rằng đã nhiều ngày qua mình không gặp Đường Thanh Tâm, anh hoàn toàn không bận tâm đ ến những thứ trên mạng kia.
Anh muốn nghe giọng nói của Đường Thanh Tâm, nhưng lại sợ mình không chịu nổi, nên đã quyết tâm thì phải tàn nhẫn.
Lệ Thiên Minh không biết rằng quyết định này của mình đã suýt khiến Đường Thanh Tâm ngã vào vòng tay kẻ khác, đợi đến khi anh hiểu được ra mới thấy hối hận vì ban đầu mình đã nhiều chuyện.
Một đêm qua đi, sự tĩnh lặng của thành phố bị buổi sáng sớm đánh thức, trời vừa hừng sáng, Đường Thanh Tâm đã lên đường, chuyện tối qua vẫn hiển hiện ra trước mắt, cô không muốn trở lại công ty nữa, cũng không muốn làm cổ đông gì hết.
Có đôi khi từ bỏ còn dễ hơn sở hữu, cô gửi hành lý của Lệ Thiên Minh đến công ty, dù sao thì Lệ Thiên Minh cũng tránh không muốn gặp cô, Đường Thanh Tâm dứt khoát đem đồ đạc gửi tới phòng làm việc, đợi đến khi Lệ Thiên Minh quay trở về thì ngoài một chiếc vali to đùng ra còn có một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần cùng đơn xin từ chức.
Anh không khỏi nhói lòng, Đường Thanh Tâm làm vậy là muốn cắt đứt hoàn toàn với anh rồi sao?
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Lệ Thiên Minh cầm thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần và đơn xin từ chức lên xé nát, tuy rằng anh muốn buông tay, nhưng nghĩ tới tất cả mọi điều về cô ấy, đến cuối cùng anh lại không nỡ.

Đường Thanh Tâm lại đến khách sạn ở, nghĩ đến việc sắp phải nói lời từ biệt với thành phố này, cô cảm thấy có đôi chút lưu luyến.
Người mà cô yêu, người đã từng yêu, và người cô căm hận đều ở nơi đây, thế nhưng cô đã lựa chọn ra đi.


Không phải trốn chạy, mà chỉ muốn làm cho bản thân mình mạnh mẽ
lên.
Dù là Lệ Thiên Minh hay Trần Dịch, hoặc Lệ Bách Nhiên cũng đều chịu nhiều áp lực vì mình, nếu như bản thân mình mạnh mẽ thì có thể đứng trên cùng một tầm cao với họ, cũng sẽ không thể thảm như bây giờ.
Cô chọn điểm đến cuối cùng là nghĩa trang, sau khi chào tạm biệt mẹ, cô sẽ bắt đầu một hành trình mới.

Một năm qua đi, nhìn lại tấm ảnh trên bia mộ, Đường Thanh Tâm nén dòng nước mắt đốt gửi cho mẹ cô bức thư cô đã viết, trong thư có mọi điều mà cô muốn nói, mong sao lần sau gặp lại, cô có thể mỉm cười và nói với mẹ rằng cô có thể tự dựa vào chính mình.
Mang theo giọt nước mắt cuối cùng, bóng dáng yêu kiều dần khuất khỏi nghĩa trang, người mà Lệ Thiên Minh cử đi thấy cô đã vào trong sân bay, anh sốt sắng, anh chỉ muốn cho Đường Thanh Tâm nhìn rõ tấm lòng mình chứ không hề muốn ép cô đi.
"Bất kể dùng biện pháp gì các anh phải ngăn cô ấy lại cho tôi bằng được!"
Lời nói của Lệ Thiên Minh là mệnh lệnh, thế nhưng lần này họ có làm gì cũng vô ích, bởi nơi đây là sân bay, cô đã đi qua cổng kiểm tra an ninh, không thể nào khống chế được nữa.
Đợi anh tới nơi thì chuyến bay của Đường Thanh Tâm đã cất cánh, để lại phía sau một người đàn ông vô cùng hối hận nhưng chỉ có thể gào thét phía bên ngoài sân bay.

Cả nước tổng cộng chỉ có một vài thành phố lớn, những nơi có nhịp sống hối hả thì áp lực cũng nặng nề và có nhiều cơ hội, Đường Thanh Tâm muốn thăng tiến với tốc độ nhanh nhất, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Tuy ở đó, Đường Thanh Tâm là một người nổi tiếng trên mạng xã hội nhưng đến một thành phố khác thì cô chỉ là cô.
Đường Thanh Tâm cố tình che giấu diện mạo xinh đẹp của mình bằng cách búi tóc cao, đen kính gọng đen, trang điểm sao cho mình già thêm mười tuổi, dựa vào năng lực chuyên môn xuất sắc, cô đã được tuyển vào một doanh nghiệp quy mô lớn một cách suôn sẻ.
Nhìn tấm thẻ nhân viên mới toanh, Đường Thanh Tâm cảm thấy phấn khích, cô thay một bộ váy mộc mạc, đổi sang tên tiếng Anh, làm lại từ đầu.
Cô cần tiền, một số tiền lớn để có thể trụ lại thành phố xa lạ này, có rất nhiều nơi có thể kiếm được ra tiền, tuy nhiên nơi có thể kiếm được đồng tiền chân chính thì khá khó khăn.
Nhưng đây là một thử thách với Đường Thanh Tâm, may mắn thay, cô không phải kiểu con nhà giàu quen được cưng chiều, có khả năng thích nghi tốt.

Đó cũng là yếu tố then chốt để vượt qua vòng phỏng vấn ban đầu, cho đến bây giờ Đường Thanh Tâm vẫn còn nhớ những lời mà người phỏng vấn đã nói với cô khi ấy, bất kể điều kiện căn bản như thế nào, cũng như trước đó được hưởng đãi ngộ là bao nhiêu thì cái mà họ muốn là người có trình độ và kinh nghiệm.
Điều kiện này hoàn toàn phù hợp với cô, bởi đó chính là yêu cầu của cô đối với bản thân mình.


Chưa đầy một năm, Đường Thanh Tâm đã có chút tiếng tăm trong ngành, không chỉ vì năng lực mà còn vì sự mạnh bạo của cô.

Dưới sự dẫn dắt của cô, chưa đến ba năm, nhóm của cô đã trở thành đội ngũ chủ lực đóng góp cho thành tích của công ty, điều này cũng khiến Đường Thanh Tâm trở thành một câu chuyện thần thoại trong công ty.
"Ba năm rồi, chị Thanh Tâm, năm nào chị cũng ghé về thăm, đã đặt vé máy bay năm nay và đặt trên bàn của chị rồi ạ".
Trợ lý của Đường Thanh Tâm đã cẩn thận đặt xong vé máy bay cho cô, nhắc nhở cô trở về, Đường Thanh Tâm gỡ kính ra nhìn thời gian, miệng nở nụ cười, có lẽ năm nay trở về là được rồi nhỉ?
Cô là giám đốc bộ phận, quản lý một đội ngũ mấy chục người, thành tích xuất sắc, hiện tại chỉ cần nhắc đến cái tên Miranda thì không ai là không giơ ngón tay cái lên, chỉ có thân tín của cô mới biết cô là Đường Thanh Tâm, đi được đến ngày hôm nay là biết bao gian nan.
“Chuyến đi này ngoài thăm nom người nhà thì còn có việc quan trọng hơn là thúc đẩy hợp tác, em chuẩn bị đi rồi cùng đi!"
Trợ lý gật đầu, biết cô là một người cuồng công việc, bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến công việc, tuy sự thật là về thăm người thân nhưng nếu thừa thời gian thì nhận tiện đá qua công việc cũng không hề gì.
Đã ba năm rồi, Lệ Thiên Minh, anh vẫn ổn chứ?
Em đã không còn là em của ngày ấy, anh có còn như xưa?
Ba năm rồi, Lệ Thiên Minh vẫn luôn dõi theo cô, chứng kiến cô đi từng bước lên đến đỉnh cao, chứng kiến cô từ một nhân viên quèn thành chị đại, anh cũng thấy mừng thay cho Đường Thanh Tâm, đã biết bao lần anh muốn bay đến gặp tận mặt cô.
Và mỗi lần có người đàn ông nào đó nhằm như ý định là ngay lập tức sẽ có người đến tận nhà cảnh cáo ban đầu chỉ là dọa dẫm, những ai không chịu nghe lời sẽ thu thập bằng chứng ngoại tình để uy hiếp, tóm lại trong suốt ba năm qua bên cạnh Đường Thanh Tâm không có nổi tiếng vo ve của một con ruồi giống đực chứ chẳng nói gì đến cánh đàn ông.

Lần trở về này làm Đường Thanh Tâm cảm thấy hồi hộp, không biết khách hàng lần này liệu có khó nhằn hay không, đội ngũ của cô đã không gặp được khách hàng trong một tháng liền, còn đối phương thì cho biết chỉ đàm phán với cô nên cô mới tranh thủ thời gian nghỉ để đến đây.
Quan trọng hơn là công ty có ý định mở một chi nhánh ở nơi này và Đường Thanh Tâm được cử đến phụ trách công tác chuẩn bị.
Tuy công việc trước đó đã có người làm nhưng Đường Thanh Tâm vẫn muốn đích thân xem xét, cô cũng không tự tin có thể thành công, mỗi một lần trở lại cô đều thấy lòng hoang mang, ba năm qua cô đã cố hết sức không tiếp khách hàng ở thành phố này, để tránh bị nhận ra, thật ra cũng là để tránh rơi vào tình huống khó xử.
Cô nghĩ rằng Đường Thanh Tâm đã mất hết tiếng tăm ở nơi này, thực sự không còn gì để mất nữa, điều duy nhất mà trái tim cô vẫn không buông bỏ được chỉ có người đàn ông đó.
Ngồi trên máy bay, Đường Thanh Tâm nghĩ bụng nếu như gặp mặt thì phải làm thế nào, liệu tim cô có đập rộn ràng không kiểm soát được hay không? Hay sẽ chẳng buồn nhìn? Cô không biết, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
“Chị Thanh Tâm, khách sạn chúng ta ở nằm ở trung tâm thành phố, đường xá đi lại thuận tiện, bên phía kia không biết hôm nay chúng ta sẽ đến nên cũng không ra sân bay đón".
Đường Thanh Tâm bật cười, không phải quan hệ đối tác thì làm gì có chuyện họ ra sân bay đón cơ chứ? Trợ lý cả nghĩ quá rồi.

Huống chi người mà cô cần gặp lần này đâu phải dạng hiền lành, ít nhất cô cho rằng như vậy.
Nếu như không phải đã từng có mối quan hệ từ nhiều năm trước thì sợ rằng cô sẽ còn mù mờ cho rằng mình không đủ giỏi, nhưng sau khi biết được bộ mặt thật của cô ta, Đường Thanh Tâm cho rằng gặp mặt đàm phán kỹ lưỡng thích hợp hơn cả.
Suy cho cùng thì sau ba năm đã qua, họ cũng đã thay đổi rất nhiều, điều duy nhất không thay đổi là mục tiêu mưu cầu lợi ích.