Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 174: 174: Người Người Vây Đánh





“Chị Thanh Tâm, chị không biết lúc đó sắc mặt chủ tịch Lệ khó ở bao nhiêu đâu, cho tới bây giờ em chưa từng thấy anh ấy như vậy".
Hứa Vĩ Quân nói làm cho Đường Thanh Tầm bật cười, cô thật sự tò mò cái dáng vẻ kia của Lệ Thiên Minh là dạng gì.


"Em nói cho chị một chút dáng vẻ kia của anh ấy là dạng gì, chẳng lẽ có ba đầu sáu tay sao?"
“Sắc mặt kia thật đúng là một lời khó nói hết, lúc đó bọn họ đều bị dọa sợ, bầu không khí cả căn phòng lo lắng hơn bao giờ hết, không ai dám ngẩng đầu, chủ tịch Lệ nói mặc kệ dùng phương pháp gì, thì nhất định phải tìm được chị, cuối cùng biết chị ở nhà họ Trần, anh ấy suýt chút nữa xông ra giết người!"
Hứa Vĩ Quân vừa nói vừa biểu diễn cho Đường Thanh Tâm xem với dáng vẻ tinh quái làm cho Đường Thanh Tâm buồn cười, sau khi cười xong cô cũng suy nghĩ, Lệ Thiên Minh là như vậy thật sao?
"Được rồi, chủ tịch Lệ trong lòng em lần này biểu hiện rất tốt, chị tạm thời tha thứ cho anh ấy trước!"
Đường Thanh Tâm không nghĩ là tha thứ nhanh như thế, bởi vì Lệ Thiên Minh còn chưa thấy đâu, cô muốn chính miệng nói với anh.
Hứa Vĩ Quân mở to hai mắt nhìn, chủ tịch Lệ còn không buông tha, thật là quá khó khăn!
“Chị Thanh Tâm, chị cũng không cảm động sao? Nếu có người đàn ông đối xử với em như vậy, em thật sự là chết cũng nguyện ý đi cùng với anh ấy, càng chưa nói chủ tịch Lệ man như thế, có tiền lại đẹp trai, đối với chị lại dịu dàng săn sóc, nhất định chính là đồ tốt trong đám đàn ông cực phẩm, không thể bỏ qua".

Đối với sự tán thưởng về Lệ Thiên Minh của Hứa Vĩ Quân làm cho Đường Thanh Tâm bật cười, cô không khỏi trêu ghẹo Hứa Vĩ Quân.
“Nếu Lệ Thiên Minh tốt như vậy, làm sao em chưa từng đi tìm anh ấy làm bạn trai, chị biết trong công ty có rất nhiều người ôm tưởng tượng với anh ấy, em chưa từng có à?"
Hứa Vĩ Quân liếc mắt: "Chị Thanh Tâm, chị cố ý k1ch thích chúng em sao? Ai không biết trong lòng chủ tịch Lệ chỉ có chị, nhìn kết cục của Trần Dĩnh sẽ biết, ai còn dám quấn quít lấy anh ấy không buông? Không từ mà biệt, tiêu chuẩn anh ấy tìm phụ nữ đều theo chiếu chị để tìm, em mới không đi tìm phiền toái cho mình đâu!”
Hứa Vĩ Quân tự biết mình, Đường Thanh Tâm gật đầu, cô gái có thể thông minh như vậy không nhiều lắm, cô hi vọng mình cũng có thể sống một cuộc sống thuần khiết hơn như Hứa Vĩ Quân.
“Vĩ Quân em biết không? Kỳ thực chị thật sự rất hâm mộ em, nếu thời gian quay lại, chị tuyệt đối sẽ không kết hôn, sẽ không lựa chọn Lệ Thiên Minh!"
Đường Thanh Tâm cùng Hứa Vĩ Quân ngồi ở trong phòng khách, đưa lưng về phía cửa, nên họ vốn không chú ý tới cửa, không biết Lệ Thiên Minh đứng ở nơi đó từ lúc nào, anh lẳng lặng không gây ra tiếng động.

“Chị từng có một mối tình đầu, khi đó chị cho là mình là người hạnh phúc nhất trên cái thế giới này, không có phiền não, chỉ cần nghĩ ngày hôm nay đi đâu hẹn hò, lúc nào có thể kết hôn là được rồi."
Hứa Vĩ Quân nghiêng đầu nghe cô kể, trong chốc lát thất thần, cô biết Đường Thanh Tâm và Lệ Bách Nhiên từng bên nhau, chỉ là không biết hai người đó bên nhau lại ngọt như vậy, thì ra mối tình đầu thật sự rất khó quên, nhất là loại khắc cốt ghi tâm này.
“Chị cho là mình có thể cứ như vậy sống với anh ấy, không nghĩ nửa đường nhà họ Đường gặp chuyện không may, chị bị bán đi, em biết không, chị bị bán, kể cả tình yêu của chị".

Lệ Thiên Minh đứng ở phía sau nghe được một nửa, khi nghe cô nói mình bị bán trong giọng nói ấy tràn đầy bi ai, phảng phất như thể đang bày tỏ lòng kính trọng đối với tình yêu đã chết của mình.
Anh biết phụ nữ cả đời đều không quên được những chuyện này, nhất là tổn thương anh ta gây ra cho cô, so với tình yêu của cô và Lệ Bách Nhiên, người sáng suốt vừa nhìn đã biết.
Không biết từ lúc nào, Lệ Thiên Minh đã rời khỏi căn phòng nhỏ, tới tận đêm khuya, Hứa Vĩ Quân thực sự không chịu nổi gọi điện thoại cho anh, người đàn ông mới nói đêm nay mình không trở lại, để cô đi cùng Đường Thanh Tâm.
Đường Thanh Tâm biết công ty có rất nhiều việc, mới nghỉ một ngày cô liền đi làm, tuy nhiên sau khi đến cô mới phát hiện Lệ Thiên Minh không ở đây, hay là đến nhà máy cơ sở kiểm tra, đợi cô đi tới nhưng lại hụt, hay là đi xã giao, còn mang theo người phụ nữ khác.
Sau mấy lần hụt Đường Thanh Tâm mới ý thức được anh cố ý lẫn tránh mình.

Cuối cùng, Đường Thanh Tâm trở nên tức giận sau khi không gặp được Lệ Thiên Minh, gọi điện thoại cho anh cũng là giọng nói công sự công bạn, gửi tin nhắn cũng chỉ trả lời tốt hoặc là ừm, kiểu đối xử lạnh nhạt như thế này quả thực muốn ép điên cô, Đường Thanh Tâm không muốn nhịn cũng không nguyện ý bị người ta đối đãi như thế, có chuyện gì không thể nói thẳng rõ ràng sao, lẽ nào anh bận đến mức không có thời gian đi ăn cùng cô sao?
“Một lần cuối cùng! Lệ Thiên Minh, nếu bữa cơm hôm nay anh không xuất hiện nữa, tôi sẽ biến mất ở trước mặt anh".
Sau khi chỉnh sửa tin nhắn này, Đường Thanh Tâm đợi tin nhắn trả lời của Lệ Thiên Minh, tuy nhiên làm cô thất vọng là người đàn ông vẫn luôn không cho cô đáp án, Đường Thanh Tâm không nhịn được, cô chỉ đơn giản đổi điện thoại di động, như vậy mọi người cũng không cần hành hạ lẫn nhau.

Lúc cô bước ra khỏi công ty, Đường Thanh Tâm cảm thấy ánh mắt người xung quanh nhìn cô cũng thay đổi, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy ánh mắt bọn họ rất không giống với, dường như...
Dường như đang nhìn đồ bẩn gì đó, xen lẫn vẻ hèn mọn và khinh thường.

Bởi vì ở công ty nên bọn họ còn kiềm chế, tuy nhiên ra khỏi tòa nhà công ty, Đường Thanh Tâm mới biết đến cùng có chuyện gì xảy ra.
“Bộp!”
Một vật không xác định bay thẳng vào trán cô, Đường Thanh Tâm né tránh không kịp, chóp mũi cô ngửi được một mùi thối, cả người đều thừ ra!
“Đồ đ ĩ! Bản thân có đàn ông còn chưa đủ, cả ngày còn câu tam đáp tứ, bây giờ còn thói cũ".
Một tiếng quát nhọn chói tai làm cho Đường Thanh Tâm nhất thời tan vỡ, cô lấy đồ trên trán ra, lúc này cô mới phát hiện ra là trứng thối!
Ngay sau đó, có rất nhiều quả trứng bay về phía cô, kèm theo đó là tiếng mắng chửi.

Nơi này là Lệ Kình, chỉ cách cổng năm mươi mét, đám phụ nữ này đập phá hăng say, trong miệng thì hùng hùng hổ hổ, trong nháy mắt đã thu hút rất nhiều người tới.
"Con đ ĩ Đường Thanh Tâm kia! Nhà họ Lệ đối với cô không tốt sao? Không phải nói là quan hệ ở chung hợp pháp sao, làm sao chỉ chớp mắt đã câu được Trần Dịch, người ta đã đính hôn, cô cũng có nơi trở về của chính mình, vì sao vẫn cầm không buông!"

"Chưa thấy người phụ nữ không biết xấu hổ như cô, nhất định cô chính là sỉ nhục của phụ nữ! Đập chết cô!"
Bảy tám người phụ nữ vây quanh Đường Thanh Tâm vây cô ở chính giữa, không ngừng nét vật trong tay vào người cô, ban đầu Đường Thanh Tâm vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng khi nghe bọn họ mắng mình cô mới hiểu được, đám người này là vì Trần Dịch.
“Mấy người đủ rồi!”
Đường Thanh Tâm giận dữ hét lên, tạm thời cắt đứt sự tấn công của bọn họ, chỉ là trên mặt trên người cô đã chật vật không chịu nổi.
"Trần Dịch với tôi quan hệ trong sạch, mấy người là cái gì của anh ấy, có tư cách gì thay anh ấy phát ti3t.

Nhiều ánh mắt theo dõi hành động xấu xa của mấy người như vậy, cứ chờ cho tôi!”
Đường Thanh Tâm lấy điện thoại ra báo cảnh sát, tuy nhiên cô đã quên, vừa rồi cô tức giận tắt điện thoại di động, mà đám người phụ nữ này vốn không thể so với người bình thường chút nào, bọn họ là một nhóm người điên.
Cho nên thấy Đường Thanh Tâm báo cảnh sát, họ đồng loạt ném hết những gì trong tay vào cô, rồi nghiêng đầu chạy đi, mà người vây xem cũng cũng dần dần tản đi, Đường Thanh Tâm khóc không ra nước mắt.
Cả người cô đầy trứng gà đi đón xe, phải bỏ thêm tiền mới có tài xế đồng ý chở cô, Đường Thanh Tâm ngồi ở trong xe càng nghĩ càng oan ức, chú tài xế không nhịn được khuyên cô.