Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 170: 170: Điều Trị Tại Ngoại





Lệ Thiên Minh bật cười, trông chờ cô chủ đó xin lỗi, nếu thực sự muốn xin lỗi, mẹ cô ta phải thay mặt con gái xin lỗi đủ các thể loại cơ.
Lệ Thiên Minh không trả lời cô, bây giờ nghe cô hỏi vậy, liền trực tiếp nói thẳng chỉ là chuyện hư cấu ly kỳ, chỉ là tối hôm qua Thẩm Trường Thanh đã thay mặt con gái gửi cho anh một đoạn tin nhắn dài cả nghìn chữ.
"Em thấy như vậy có được không?"
Đường Thanh Tâm liếc nhìn rồi đưa lại cho anh, trên mặt đầy vẻ khinh thường, việc mình làm sai mà không dám thừa nhận, chính cô ta là người đã cầu xin thả cô ta đi, bây giờ lại núp sau lưng mẹ giả bộ đáng thương cũng lại là cô ta, bộ dạng Thẩm Thiên Vi như vậy lấy đâu ra giống với một tiểu thư khuê các chứ, cũng chả trách Trần Dịch không thích cô ta.
Có một số cuộc hôn nhân kinh doanh là thật lòng, cô ta làm như vậy thì chỉ có thể cắt đứt mọi đường lui của chính mình thôi.
"Anh không lay chuyển được cô ta, cũng sẽ không lên tiếng với các phương tiện truyền thông, cô ta nên biết ý của anh, nhưng nếu còn có một lần nữa thì anh sẽ đưa ra bằng chứng!"
Anh ra đời nhiều năm cũng không phải là đứa trẻ lên ba, lần này Thẩm Trường Thanh bị con gái mình đào cho cái hố lớn rồi, Lệ Thiên Minh đoán rằng bà ta cũng không nắm rõ suy nghĩ của chính mình, dạo gần đây chắc chắn sẽ quản lý Thẩm Thiên Vi rất nghiêm, cơ bản thì không nhìn thấy cô ta ở nơi công cộng nữa.
Sự thật đã chứng minh dự đoán của anh đã đúng, trong vài tuần tiếp theo Đường Thanh Tâm không còn nhìn thấy con người này nữa, phải nói rằng có một số người chính là đồ đáng ghét!
Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho Lệ Thiên Minh, người đàn ông tồi tệ này dám tính toán với cô, cô còn nghe lời anh mà đi làm, dựa vào cái gì! Ăn sáng xong, Đường Thanh Tâm xem TV trên ghế sô pha, kim đồng hồ chỉ chín giờ, cô không có chút ý định đi thay quần áo mà liền rời đi.

Đường Thanh Tâm cố tình làm vậy, ngay khi Lệ Thiên Minh định lên tiếng thì nhìn thấy cô giơ tay che đầu của mình lại, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ mà kêu lên: "Ai ya, cái đầu của tôi đau quá.

Tôi muốn đi ngủ, hôm nay cũng đã qua rồi, Lệ Thiên Minh anh tự đi đi!"
Nói xong, thì cô gục xuống ghế sô pha, nhắm mắt nhíu mày không nói gì, Lệ Thiên Minh biết trong lòng cô vẫn còn đang oán hận mình, cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ đành để một mình cô ở nhà ăn cơm đúng giờ, rồi đi công ty một mình.
Anh vừa mới bước đi, thì Đường Thanh Tâm lập tức mở mắt ra, nhìn ngó xung quanh, trầm ngâm nhìn sàn nhà sáng bóng, chẳng lẽ một cổ đông như cô còn sợ Lệ Thiên Minh sao? Chỉ là suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cô, lúc này vẫn nên đừng gây thêm phiền phức cho anh nữa.

Âm thanh trên TV kéo suy nghĩ của cô trở lại, khi cô nhìn thấy khuôn mặt trên màn hình, thì đột nhiên giật mình bật dậy!
"Con dâu của gia đình giàu có, Đường Tuyết Mai được điều trị tại ngoại vì mắc bệnh tâm thần, theo như thông tin lần này bệnh tình chuyển biến nguy kịch, đã được người nhà đưa đến bệnh viện..."
Trên màn hình, Đường Tuyết Mai bị áp giải lên xe cấp cứu trong bộ đồng phục tù nhân, khuôn mặt cô ta phờ phạc, nhưng khi đối diện với máy quay, thì lại nở một nụ cười gian manh, nhìn mà khiến trái tim Đường Thanh Tâm trùng xuống.

Thế này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Liệu cô ta có bị bệnh tâm thần? Đường Thanh Tâm cảm thấy khắp nơi đều có cảm giác gì đó kỳ lạ, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trong máy quay đó, thế nào cũng cảm thấy người phụ nữ này đang cười một cách kỳ lạ.
Không chỉ cô, những người trong phân gia nhà họ Lệ cũng chết lặng, không dễ dàng gì mà cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với người phụ nữ đó, vốn dĩ mọi thứ trong trại giam đều đang rất yên bình, nhưng bây giờ khi biết cô ta được điều trị tại ngoại, nhỡ cô ta lên cơn điên tìm đến nhà thì biết làm sao?
Bà Lệ đã phải chịu đựng những mất mát của cô ta, biết người phụ nữ này mánh khóe độc ác, có thể nhìn thấy qua việc cô ta ngược đãi mẹ của Đường Thanh Tâm, sau khi sự việc xảy ra thì giả bộ đáng thương, người phụ nữ này thật đáng sợ.
Lệ Bách Nhiên bị chuyện của công ty làm cho sứt đầu mẻ trán, khoảng thời gian này vẫn chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài, hai bố con đã vắt óc suy nghĩ, tận dụng tất cả mối quan hệ thì mới ổn định được công ty, không nói đến việc kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng ít ra thì có thể thở được một lúc, nếu lần này không nhờ Lệ Thiên Minh nương tay, thì họ sớm đã sụp đổ rồi.
Vào thời điểm quan trọng, Trần Dịch trở mặt không nhận người, ở sau lưng thì Lệ Thiên Minh ra sức đánh họ, bài học lần này cho Lệ Bách Nhiên biết rằng, ngoại trừ bản thân ra thì ai cũng không đáng tin cả, kể cả những người thân thiết nhất ở bên cạnh, huống hồ gì anh ta là đối thủ cạnh tranh với tập đoàn Lệ Kình, người như vậy sao mình lại tin tưởng anh ta như vậy chứ?
Lệ Bách Nhiên không khỏi hối hận, bụng dạ những người nhà họ Lệ đều đã tỉnh ngộ, nhưng hối hận lúc này đã quá muộn.

Lết cơ thể mệt mỏi trở về nhà, Lệ Bách Nhiên vừa mới xuất hiện ở cửa thì đã nghe thấy tiếng kêu than, giọng nói the thẻ khiến anh ấy cau mày, bây giờ anh ấy rất cáu kỉnh, cuộc đời cảm thán này đối với anh ấy mà nói chính là tiếng ồn!
"Mẹ, mẹ lại la hét gì vậy!"
Bà hai nhìn thấy Lệ Bách Nhiên thì cuống quít báo tin này cho anh ấy biết, không muốn bị sốc bởi tiếng hét của anh ấy, biết rằng tâm trạng anh ấy không tốt, nhưng chuyện này không nói cho anh ấy biết thì không được.

“Bách Nhiên này, con biết không người phụ nữ Đường Tuyết Mai kia lại được cho điều trị tại ngoại rồi, còn nói là người giúp việc của cô ta ra mặt để đón cô ta đi, con nói sẽ là ai?"
Lệ Bách Nhiên nghe thấy vậy cũng rất ngạc nhiên, người của nhà họ Lệ thì sẽ không làm chuyện thừa thải như vậy, còn nói về người giúp việc, người giúp việc của Đường Tuyết Mai ngoài Đường Thanh Tâm ra thì đâu còn ai, Đường Thanh Tâm hận cô ta đến tận xương tủy, làm sao có thể đón cô ta ra được.
Những ngày tháng trong tù tốt biết bao, đủ để cô ta ăn năn, nhưng bây giờ mà ra ngoài thì thật dễ dàng cho cô ta rồi.
Lệ Bách Nhiên lắc đầu, làm sao anh ấy biết được là ai đã làm, chỉ là người phụ nữ này đừng ở gần họ là tốt rồi.
“Mẹ à, mẹ trông Bảo Nam chặt một chút, mấy người chân tay không sạch sẻ thì đừng cho họ chăm sóc thằng bé".
"Biết rồi, mẹ sẽ đích thân chăm sóc."
Bảo Nam là cháu trai của bà ấy, giao cho ai thì bà ấy cũng không yên tâm, bây giờ biết được người phụ nữ kia đã ra ngoài, bà ấy càng sẽ không mượn tay người khác nữa.
Lệ Bách Nhiên trở về phòng thăm đứa nhỏ, Bảo Nam đang ngủ rất ngon lành, lông mày rậm rất giống với người phụ nữ đó, nhưng cũng rất thanh tú và đáng yêu, dù sao cũng là con trai ruột của anh ấy, anh ấy sẽ không vì người mẹ mà vô duyên vô cớ giận lây sang sinh mệnh bé nhỏ này.
Đứa nhỏ ngủ rất say, trong lòng Lệ Bách Nhiên mềm nhũn, lại nghĩ đến người phụ nữ bướng bỉnh kia, bản thân bận rộn ở bên ngoài, đứa nhỏ không thể chỉ dựa vào một mình người mẹ, nếu như cô có thể tới chăm sóc vậy thì thật tuyệt vời, cô là dì đứa nhỏ, nên có thể được.
Trong đầu Lệ Bách Nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng chỉ lóe lên, nhưng không kịp lưu lại, anh ấy biết điều này là không thể, không biết Đường Thanh Tâm sẽ hận anh ấy đến mức nào, huống chi là chăm sóc, ngay cả việc liếc nhìn anh ấy một cái mà cũng chẳng thèm nhìn.


Đường Thanh Tâm cũng nghĩ như vậy, khi nhìn thấy Đường Tuyết Mai được đón ra ngoài thì cô không thể ngồi yên, lập tức thu dọn rồi lao ra ngoài.

Cô muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một mình cô muốn tìm được Đường Tuyết Mai thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì, bệnh viện bệnh tâm thần ở cái thành phố này chỉ có một cái, cô lại không biết rõ sao.

Bắt taxi đến bệnh viện, bác sĩ biết mục đích của cô thì lắc đầu từ chối yêu cầu muốn gặp mặt của cô: "Thật ngại quá cô Tâm, không có sự cho phép của người nhà thì chúng tôi không thể để cô gặp mặt được".
"Người nhà? Nhà họ Đường chỉ có một mình tôi thôi, cô ta đâu có người thân nào khác đâu, người của nhà họ Lệ chăng?"
Bác sĩ rất khó xử, không biết nên phải nói gì, Đường Thanh Tâm biết ý của cô ấy, nhưng nói cho cô biết cũng không vấn đề gì, cô sẽ không làm gì Đường Tuyết Mai cả, mà chỉ muốn biết kẻ đứng sau chuyện đó là ai.
Cô biết rất rõ điều kiện trong nhà tù, so với nhà tù thì nơi này quả thực là thiên đường, sao cô có thể để cho người phụ nữ đã gi3t chết mẹ cô ung dung tự tại được, tuyệt đối không thể.