Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 155: 155: Phản Bội





Đường Thanh Tâm không biết làm thế nào để an ủi anh.

Lúc này chính cô còn không hiểu vì sao Trần Dịch có thể dễ dàng lấy được tài liệu như vậy.

Điều này khiến cô có thể khẳng định nội bộ tập đoàn Lệ Kình nhất định có vấn đề.

Mấy ngày hôm nay cô không ở đấy nên cũng không rõ nội tình bên trong thế nào.
"Em thử nói đi, nếu em bị người nhà của mình phản bội thì em sẽ làm thế nào?"
Câu hỏi đột ngột của Lệ Thiên Minh khiến Đường Thanh Tâm không biết làm thế nào.

Anh bị người nhà họ Lệ phản bội sao? Làm sao có thể như thế được?
Đường Thanh Tâm lập tức phủ định câu hỏi này: "Không thể nào, Lệ Thiên Minh, anh khác với tôi, gia đình của tôi...!Anh khác với tôi, gia đình của anh là gia đình nhà giàu.

Gia đình nhà họ Lệ đứng chung một phe, làm sao có thể phản bội anh được?"
Lệ Thiên Minh bật cười một tiếng, một phe sao? Lúc bố của anh đi, người nhà họ Lệ hận không thể khiến anh chết ngay lập tức, vì có như vậy thì bọn họ mới chiếm được tập đoàn Lệ Kình.

Hiện tại anh mới chỉ bị tai nạn xe bị thương, vậy mà trong mấy ngày ngắn ngủi, những người đó đã vội vàng đem tài liệu tiết lộ cho người khác.
Cũng may đó chỉ là một dự án nhỏ, không tạo ra tổn thất cho Lệ Kình.
Nhưng một khi chuyện này đã bắt đầu thì không thể dừng lại được nữa.

Đôi mắt của Lệ Thiên Minh đột nhiên co lại, ánh mắt u tối đó khiến Đường Thanh Tâm không khỏi cảm thấy kinh sợ.
"Đường Thanh Tâm, anh biết trước đây anh đã làm nhiều chuyện khiến em tổn thương, đứa bé và cả mẹ của em nữa.

Mặc dù anh không phải là người trực tiếp hại bọn họ nhưng nguyên nhân vẫn là ở phía anh.

Anh không cầu xin em tha thứ, nhưng anh muốn nói với em rằng anh sẽ dùng cuộc đời mình để bù đắp cho em.

Nhưng trước đó anh có một chuyện phải làm".
"Chuyện gì vậy?" Đường Thanh Tâm cảm thấy bất an trong lòng.


"Tập đoàn Lệ Kình xảy ra vấn đề, có người nhân cơ hội đó đi lại với Trần Dịch, có lẽ khoảng thời gian này của chúng ta sẽ hơi vất vả".
Chuyện dự án giao cho Trần Dịch không phải là vấn đề quá lớn với anh.

Chuyện quan trọng nhất là bộ phận tài chính đang có vấn đề.

Đường Thanh Tâm vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng sắc mặt của Lệ Thiên Minh có vẻ không tốt, cô đoán được chuyện này nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Đường Thanh Tâm cầm tay anh an ủi: "Em không biết công ty xảy ra chuyện gì nhưng đầu tiên anh phải giữ sức khỏe.

Lệ Thiên Minh, những chuyện trong quá khứ em đã quên hết rồi.

Nhưng oan có đầu nợ có chủ, những gì em nợ anh em sẽ trả, những gì anh nợ em anh cũng không thể chạy trốn được.

Có điều em đã biết kẻ đầu sỏ gây ra những chuyện này là ai, vậy nên anh không cần phải chịu trách nhiệm”.
Những gì Đường Thanh Tâm nói đều là thật lòng.

Mặc dù cô rất muốn cho Lệ Thiên Minh hiểu được nỗi đau của người mẹ khi mất con là như thế nào, nhưng những ngày tháng sau này còn dài.

Nể tình anh không tiếc thân mình cứu cô, cô sẽ tạm thời để những chuyện này sang một bên.
"Ây!"
Lệ Thiên Minh lại thở dài một tiếng, anh định nói ra những lời chôn giấu sâu dưới đáy lòng mình.

Anh biết Đường Thanh Tâm làm được như vậy đã là rất tốt rồi.

Anh không hy vọng những điều xa xỉ, chỉ cần người phụ nữ này luôn ở bên cạnh anh đã là tốt lắm rồi.
Mới ở trong bệnh viện 5 ngày, Lệ Thiên Minh đã vội vàng muốn ra viện.


Anh sợ nếu mình còn tiếp tục ở lại trong viện, bọn họ nhất định sẽ liên kết với nhau để hãm hại anh.
Đường Thanh Tâm ở bên cạnh chăm sóc anh, mặc dù Trương Mỹ Lan không thích việc này.

Nhưng Lệ Thiên Minh lại có vẻ rất đắc ý với chuyện này, ít nhất lần này cô đã không chạy trốn.

Anh tin rằng chỉ cần hai người có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau, nhất định sẽ có một ngày Đường Thanh Tâm sẽ mở lòng
tiếp nhận anh.
Một buổi sáng, bên trong tập đoàn Lệ Kình đang rất bận rộn.

Trợ lý nhận được điện thoại biết anh đã ra viện nên chuẩn bị xong hết mọi tài liệu.

Việc đầu tiên Lệ Thiên Minh làm sau khi trở về chính là mở một cuộc họp.

Cuộc họp chỉ có hai bố con Lệ Bách Nhiên và phó tổng giám đốc.
Tất cả chỉ có bốn người, Đường Thanh Tâm ở bên ngoài không biết có chuyện gì xảy ra.

Cô chỉ nghe thấy những tiếng chỉ trích từ bên trong truyền ra.

Ngoài ra lại còn có cả tiếng chén trà vỡ.

Trong lòng cô đoán già đoán non không biết mấy người Lệ Bách Nhiên đang làm gì trong đó?
Nhớ đến chuyện Lệ Thiên Minh hỏi cô về chuyện phản bội, Đường Thanh Tâm không khỏi cảm thấy nhói đau trong lòng.

Không lẽ Lệ Bách Nhiên chính là người đã liên hệ với Trần Dịch sao?
"Cô gái, ở đây không có việc của cô.

Cô muốn tìm ai, cô có hẹn trước không?”
Đường Thanh Tâm còn đang mải suy nghĩ, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy châm chọc vang lên sau lưng cô.


Đường Thanh Tâm vội vàng đứng sang một bên nhìn người phụ nữ đó.

Người phụ đó trông rất lạ, lẽ nào không biết cô sao?
Người phụ nữ đứng ở chỗ của cô, lấy phấn ra trang điểm lại rồi nói bằng giọng hách dịch: “Cô có phải là thực tập sinh mới tới không? Cô đến chỗ nhân sự lấy thẻ làm việc đi, nếu không bắt đầu từ ngày mai cô không vào nổi tòa nhà này đâu.

Còn nữa, đừng đứng đây làm cản trở việc của người khác nữa, phó giám đốc Nhiên không để ý đến kiểu phụ nữ như cô đâu."
"Phó giám đốc Nhiên?" Đường Thanh Tâm cau mày không hiểu, người phụ nữ kia liếc nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục trang điểm.

Cô ta nhìn vào gương ngắm khuôn mặt đã trắng toát ra của mình rồi mới trả lời cô.
“Đúng vậy, phó giám đốc Nhiên, Lệ Bách Nhiên.

Mọi người đều nói, giám đốc Minh bị tai nạn giao thông, anh ấy sẽ là người tiếp quản Lệ Kình, vì thế mới gọi là phó giám đốc Nhiên.

Cô ở bộ phận nào vậy, vì sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cô?"
Đường Thanh Tam vội vàng gửi tin nhắn cho Trần Dịch hỏi anh ta xem có phải anh ta vì liên kết với Lệ Bách Nhiên mà mới có được tài liệu không.

Nhưng đợi rất lâu anh ta cũng không trả lời.

Người phụ nữ kia thấy Đường Thanh Tâm không để ý đến mình, hừ lạnh một tiếng rồi cũng không để ý đến cô nữa.
Trong lòng Đường Thanh Tâm vô cùng lo lắng, cô đang định gọi điện thoại hỏi thì điện thoại cô lại kêu trước.

Là Trần Dịch gọi tới, cô vội vàng đi ra nhà vệ sinh.
“Tôi là Đường Thanh Tâm, tôi..."
“Cô Tâm, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, hy vọng cô đừng tới làm phiền người của tôi nữa.

Còn về chuyện của cô, đó là bí mật kinh doanh, tôi không cần thiết phải nói cho cô biết".
Cô ta vừa nói xong lập tức cúp điện thoại.

Đường Thanh Tâm chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút bên trong điện thoại.

Cô chỉ biết cười khổ, tham vọng chiếm hữu của Thẩm Thiên Vi đúng là không nhỏ, đến số điện thoại cũng điều tra ra được.
Trần Dịch như vậy cũng là ngầm thừa nhận.


Vì vị trí đó mà anh ta có thể nhịn nhục tới mức độ này, điều này khiến Đường Thanh Tâm không khỏi cảm thấy thất vọng.
Cô buông điện thoại xuống, tâm trạng tuột dốc không phanh.

Cô ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc đó cuộc họp của Lệ Thiên Minh cũng vừa kết thúc.

Cô chỉ nhìn thấy bố con Lệ Bách Nhiên từ phòng làm việc đi ra ngoài.

Khuôn mặt còn mang theo vẻ uất hận, có lẽ đã bị Lệ Thiên Minh mắng cho một trận.
Nhìn thấy Đường Thanh Tâm, sắc mặt của Lệ Bách Nhiên cứng đờ ra: "Sao em lại tới đây?”
Đường Thanh Tâm ngây người ra, cô không ngờ Lệ Bách Nhiên chủ động nói chuyện với cô.

Cô nhìn Lệ Thiên Minh đang ở đằng xa, sắc mặt anh có vẻ hơi bất ngờ.

Đường Thanh Tam chỉ mỉm cười nói: “Tôi đến chăm sóc Lệ Thiên Minh, anh vẫn khỏe chứ?"
"Bách Nhiên, sao con vẫn còn chưa đi? Người ta đến đây hỏi tội rồi, con nói càng nhiều thì càng sai.

Còn không mau đi về!"
Lệ Bách Nhiên nghe bố mình nói vậy, nhìn Đường Thanh Tâm xấu hổ gật đầu rồi đi thẳng.

Đường Thanh Tâm đi đến bên cạnh của Lệ Thiên Minh, cùng anh đi vào trong phòng làm việc.
“Là Lệ Bách Nhiên làm sao?"
Cô không nhịn được hỏi Lệ Thiên Minh.

Cho dù thế nào, hình tượng Lệ Bách Nhiên trong lòng cô vẫn rất tốt.

Nếu nói Lệ Bách Nhiên phản bội, cô vẫn cảm thấy chuyện này không thể tin được.
Lệ Thiên Minh không trả lời trực tiếp, hai tay anh khoanh trước ngực hỏi lại cô: "Nếu là anh ta, em sẽ nghĩ thế nào?”
“Em cũng không biết, nhưng từ trước tới giờ em không nghĩ Lệ Bách Nhiên sẽ phản bội anh.

Dù sao làm tập đoàn Lệ Kình sụp đổ cũng không có lợi gì cho anh ta đúng không?"
"Có lợi? Lợi ích là ở chỗ nhà họ Trần đã hứa sẽ cho anh ta vị trí mà anh ta muốn nếu như lật đổ được Lệ Kình.

Nếu đó là em, em có nhận lời không?"