Nếu như nói trước đây chỉ vì báo thù mà khiến cho Trần Dịch chịu chút thiệt thòi, vậy thì bây giờ cách của Đường Thanh Tâm đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Trần Dịch chỉ muốn lợi dụng cô, anh ta căn bản không có chút thật lòng nào hết, người như vậy sao cô có thể thật lòng giúp đỡ được, còn về Lệ Thiên Minh, anh đã từng nói, chỉ cần cô muốn, tập đoàn Lệ Kình đều là của cô hết, nên cô không phải lo.
Khi đi ra khỏi phòng tiệc, trời đã tối hẳn rồi, khách khứa lần lượt rời đi, Đường Thanh Tâm và Lệ Thiên Minh, còn cả Phan Đức Vinh nữa, ba người đứng đợi trước sảnh, tài xế lái xe tới, hai người nói với nhau mấy câu, Đường Thanh Tâm không nghe rõ, ánh mắt vẫn luôn nhìn lên Thẩm Thiên Vi đang đứng trên bậc thềm nở nụ cười, ánh mắt cô ta cũng vừa hay nhìn qua đây, nụ cười đang nở trên mặt đấy nhưng trong mắt đều là sự lạnh lẽo.
Trái tim Đường Thanh Tâm run lên một cái, cô quay đầu nhìn sang nơi khác, thế nhưng cũng không dám lộ liễu quá.
Chỉ cần ngày nào Trần Dịch còn liên thủ với mình, Thẩm Thiên Vi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.
Cô thật sự rất muốn nói với người phụ nữ này, Trần Dịch không phải gu của cô, thế nhưng đáng tiếc, cô chủ nhà họ Thẩm sẽ không nghe đâu.
Cô lắc đầu, nhìn thấy xe đến, cô lên xe với Lệ Thiên Minh, đột nhiên có ánh mắt cay độc của một người nhìn qua.
Chiếc xe lao như bay trên đường, tâm tư Đường Thanh Tâm đều nghĩ tới vụ đấu thầu mà vừa nãy Lệ Thiên Minh nói, cô lén quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, cô đang do dự không biết nên mở miệng nói với anh kiểu gì.
"Nhìn anh làm gì, yêu rồi hả?"
Khóe miệng Lệ Thiên Minh khẽ cong lên, khuôn mặt Đường Thanh Tâm đỏ bừng, cô nhìn lén lại bị anh bắt tại trận, cô ngập ngừng hồi lâu sau đó mới châm biếm nói: “Yêu anh? Lệ Thiên Minh, anh đừng quá tự luyến nữa, anh cho rằng tôi là những người phụ nữ mê trai ở bữa tiệc hay sao?"
Môi Lệ Thiên Minh giật liên hồi, sau đó anh nở nụ cười không dễ nhận ra, thế nhưng một giây sau, sắc mặt anh lại biến đổi, anh đột nhiên quay người, ôm cô vào lòng!
Đường Thanh Tâm đang định đẩy anh ra thì nghe thấy một tiếng vang cực lớn, cô hét lên một tiếng, người đàn ông ôm chặt lấy cô, bàn tay lớn trùm lên đầu cô, nhét cô vào trong ngực mình.
"Ưm!"
Sau một loạt những hỗn loạn, mọi thứ đã khôi phục lại sự yên tĩnh, Lệ Thiên Minh nín thở.
Đường Thanh Tâm mở to mắt, cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi, trong không khí nồng đậm mùi máu, cô vô cùng kinh ngạc, cả người đã cứng đờ lại.
"Lệ Thiên Minh, anh nói gì đi, anh nói gì đi".
Cô hét to lên, tài xế ở phía trước sớm đã không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, mà lúc này trong xe rất hẹp, giống như bị thứ gì đó đ è xuống vậy.
Cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn đưa anh ra ngoài, nhưng không tài nào đẩy được cánh cửa đã bị biến dạng này ra.
“Thanh Tâm...!em...!ra trước đi."
Cuối cùng Lệ Thiên Minh cũng nói chuyện rồi, nhưng câu đầu tiên lại là kêu Đường Thanh Tam đi ra trước, người đàn ông dùng tay đập vỡ cánh cửa thủy tinh ở bên phía cô, cố gắng đẩy cô ra ngoài.
Lúc này mặc dù trời đã tối, nhưng đèn hai bên đường lại rất sáng, có người đi qua đã dừng mắt lại trước vụ tai nạn xe này, nhìn thấy Đường Thanh Tâm trèo ra từ trong xe, họ mới biết bên trong có người, nên vội vàng đi tới giúp đỡ.
Sau khi ra ngoài, Đường Thanh Tâm mới nhìn rõ mọi thứ trước mắt, cô đột nhiên ngây người.
Ghế sau của bọn họ bị một chiếc xe tải nhỏ đâm vào, dưới ánh đèn đường, Đường Thanh Tâm nhìn thấy dưới mặt đường toàn là màu máu đỏ tươi, mà Lệ Thiên Minh vẫn còn ở bên trong!
“Ai tới giúp tôi đi, còn có người ở bên trong nữa, Lệ Thiên Minh, anh ổn chứ?"
"Anh mau trả lời em một tiếng đi, Lệ Thiên Minh".
Đường Thanh Tâm như phát điên, cô đưa tay ra kéo anh ra ngoài, nhưng hoàn toàn vô dụng, lúc này, trái tim cô đều là anh, Lệ Thiên Minh, anh tuyệt đối đừng có chết!
Nước mắt cô rơi xuống như mưa, Đường Thanh Tâm cũng không biết bản thân mình đã đi đến bệnh viện kiểu gì nữa, khi cô nhìn thấy Lệ Thiên Minh toàn là máu, trái tim cô giống như bị bóp nghẹt lại vậy.
Đường Thanh Tâm dựa vào bức tường trắng xóa, cô thấy rất chóng mặt, một lúc sau, cô ổn định lại tinh thần, vô cùng lo lắng nhìn đèn trong phòng phẫu thuật.
Phía sau truyền tới một loạt tiếng bước chân, Đường Thanh Tâm quay đầu liền nhìn thấy Trương Mỹ Lan lo lắng chạy tới.
“Thiên Minh, bây giờ Thiên Minh sao rồi?"
Đường Thanh Tâm lắc đầu, cô cũng không biết anh sao rồi nữa, cô chỉ biết Lệ Thiên Minh bị thương rất nặng, vẫn còn đang cấp cứu bên trong.
Trương Mỹ Lan không đợi cô trả lời, bà ta nhìn thấy Đường Thanh Tâm chỉ bị thương nhẹ có một chút, không kìm được mà trút mọi sự giận dữ lên người cô, bà ta giơ tay lên, tát một cái giáng trời vào mặt cô, đột nhiên dấu đỏ hồng của năm ngón tay hiện lên, tai Đường Thanh Tâm ù ù không ngớt.
“Đều tại cô hết, lần nào Thiên Minh ở cùng cô cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, cô chính là sao quả tạ, sao nhà họ Lệ chúng tôi lại quen biết loại người như cô nhỉ, nếu như Thiên Minh có chuyện gì, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không được, chết cũng không xong!"
Trương Mỹ Lan vừa dứt lời, bà lại giơ tay lên tát cho cô hai cái nữa, cái nào Đường Thanh Tâm cũng nhịn hết, không hề phản kháng lại.
Cô chỉ đứng một bên, cúi đầu, im lặng nhẫn nhịn, giống như lúc trước khi cô bị chế giễu vậy.
"Còn đứng đờ ra đó làm gì, không cút đi mau!"
Đường Thanh Tâm nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, cô thấy Trương Mỹ Lan lùi về sau hai bước: "Cô dám nhìn tôi như vậy hả, còn không cút đi, Thiên Minh không có quan hệ gì với cô hết, cô còn ở đây làm gì?"
“Tôi sẽ không đi đâu, khi mở mắt ra, người đầu tiên Lệ Thiên Minh muốn nhìn thấy chính là tôi".
Ánh mắt Đường Thanh Tâm nhìn chăm chăm bà, câu này khiến Trương Mỹ Lan bùng nổ, bà ta lùi về sau hai bước, chỉ Đường Thanh Tâm, tức đến nỗi nói không ra lời.
Không ngờ người phụ nữ này lại mặt dày như vậy, rõ ràng là đã trở thành một người khác mà.
“Tôi biết bà không thích tôi, thế nhưng chuyện giữa tôi và Lệ Thiên Minh bà vẫn nên quản ít thôi thì tốt hơn.
Tâm ý Lệ Thiên Minh đối với tôi, bà và tôi đều biết hết, tôi không thích cãi nhau như bà, hôm nay, ba cái tát này tôi đã nhận rồi, thế nhưng sau này, phiền trước khi bà động tay động chân thì nên nhìn rõ, tôi không phải con dâu bà nữa, càng không phải người hầu của bà, bà đánh tôi một lần còn được, còn có lần sau thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!"
Ánh mắt Đường Thanh Tâm ngập tràn sự kiên quyết, nó khiến Trương Mỹ Lan há hốc miệng, không nói ra được lời nào.
Lần đầu tiên Đường Thanh Tâm dùng giọng điệu mạnh mẽ như vậy để nói chuyện với Trương Mỹ Lan, lát sau đã khiến bà ta ngơ người.
Hai người đều trở nên yên lặng, cùng nhau nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, lo lắng đợi chờ Lệ Thiên Minh đi ra.
Bên ngoài sớm đã có một đống phóng viên muốn biết tình trạng vết thương của Lệ Thiên Minh, bên ngoài bệnh viện đã bị người vây chặt kín, cũng may có sự giúp đỡ của Phan Đức Vinh nên những người này mới không dám đi vào, cũng giúp Đường Thanh Tâm bớt đi được chút chuyện.
Đợi ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Lệ Thiên Minh đã ra rồi, Đường Thanh Tâm lập tức xông lên, thấy người đàn ông mặt trắng bệch, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống: "Thiên Minh, Thiên Minh, anh tỉnh đi, anh nhìn em này!”
Trương Mỹ Lan xông tới, bà đẩy Đường Thanh Tâm ra, còn mình thì nắm chặt tay anh không buông.
"Thuốc gây mê vẫn còn chưa hết tác dụng, trước tiên đưa anh ấy về phòng bệnh quan sát hai mươi tư tiếng đồng hồ đã".
Lời của y tá khiến hai người đột nhiên yên tâm hơn, họ cùng nhau đẩy giường bệnh vào phòng bệnh.
Vừa sắp xếp ổn thỏa cho Lệ Thiên Minh xong, cảnh sát đã tới, họ tới cũng là vì để lấy khẩu cung của người bị hại trong vụ tai nạn xe lần này.
Bởi vì khi đó trời tối, mặc dù có người đi đường làm chứng nhưng tài xế của xe kia cũng bị thương nặng, hơn nữa lại còn là một người có gia cảnh bình thường, chuyện bồi thường là chắc chắn không thể đền nổi, nên chỉ có thể cân nhắc lại mức hình phạt.
Đường Thanh Tâm không cảm thấy đây là sự cố bình thường, xe của Lệ Thiên Minh là xe sang, cho dù trời tối thì hai bên đường cũng có đèn, chiếc xe kia không có ai chú ý tới, cứ thế mà xông qua xe của bọn họ.