Đây là lần đầu tiên chị ấy nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy mua băng vệ sinh cho phụ nữ, quan trọng là người đàn ông này còn rất ngầu.
Người xung quanh đều đang nhìn Lệ Thiên Minh, mà anh thì đã bắt đầu có chút không nhẫn nại, tiện tay cầm một con búp bê ở quầy hàng gần đó đưa tới trước mặt thu ngân: "Thanh toán cái này trước đi!"
Nhận được con búp bê đã thanh toán xong, người đàn ông ấy không để ý tới đủ loại ánh mắt kỳ lạ của người xung quanh dành cho mình, trực tiếp kéo khóa búp bê xuống, cầm bông trong đó bỏ hết ra ngoài.
Sau đó dùng tốc độ cực nhanh nhét băng vệ sinh vào bên trong, cuối cùng còn kéo khóa lên, như thế nhìn từ bên ngoài căn bản không biết anh mua cái gì.
Mang theo búp bê rời đi với tốc độ nhanh, về tới nhà, đem búp bê ném vào trong cho Đường Thanh Tâm đang bận hoài nghi cuộc đời, sau đó quay người đi
tới phòng bếp.
Đúng là tổ hợp kì lạ, cô cần là cần băng vệ sinh, chứ không phải búp bê mà! Sờ sờ bụng búp bê, cô kéo khóa xuống, lúc mở ra liền xúc động đỏ cả mắt, Lệ Thiên Minh, anh thế mà lại thực sự mua cho cô thứ này, hơn nữa còn mua đúng rồi.
Có cần phải làm cô cảm động như thế không?
Vừa lau nước mắt, vừa mặc lại quần áo cho chỉnh tề, khi ra ngoài cô lại một lần nữa ngây người, Lệ Thiên Minh thế mà lại bưng một bát nước đường đỏ tới cho cô.
“Các cô ở siêu thị bảo đến kì mà uống cái này, có thể giúp giảm đau."
"Cảm ơn anh".
Đường Thanh Tâm sắc mặt trắng bệch nhận lấy bát nước đường đỏ, hơi nước dày đặc che đi nước mắt của cô, cô thực sự rất cảm động.
“Cô cần nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày này tôi sẽ ở bên đây với cô".
“Vì sao!" Đường Thanh Tâm kinh hoảng, cô liền biết anh có mục đích mà.
Người đàn ông ấy âm trầm liếc cô một cái: “Nhà tôi ở sát vách đều bị hủy hoại rồi, sô pha cũng hỏng rồi, cô còn không biết ngại mà để tôi ở chỗ đó?"
Đường Thanh Tâm á khẩu, cô thực sự không nghĩ tới hai người phụ nữ sẽ có sức phá hoại mạnh như vậy.
“Cốc cốc cốc!"
Còn chưa uống hết một ngụm nước đường, ở cửa đã có tiếng gõ, Lệ Thiên Minh đứng dậy mở cửa, mấy con người cùng lúc sửng sốt.
"Hai người hẹn nhau cùng mở cửa đấy à?"
"Thiên Minh, cháu tránh ra, ngược lại thím còn phải hỏi người phụ nữ ác độc này, vì sao lại muốn hại con dâu tôi!" Bà hai nhà họ Lệ và Trương Mỹ Lan đứng ngoài cửa, Lệ Bách Nhiên kéo tay mẹ mình không buông, dùng sức ngăn cản.
“Có ý gì, tôi hại con dâu bà khi nào?”
Đường Thanh Tâm không giải thích, bà hai nhà họ Lệ thấy thế không khỏi giận giữ, vọt vào vung tay đánh một cái mạnh khiến đầu Đường Thanh Tâm kêu ong ong.
“Đi ra! Các người không có việc gì thì đừng có kiếm chuyện!”
Lệ Thiên Minh giận rồi, Trương Mỹ Lan kéo anh ra một bên nói: "Thiên Minh, mẹ đã nói với con từ sớm rằng cô ta không phải người tốt, người phụ nữ này độc ác như thế, suýt chút nữa lại người ta sinh sớm, may mà cướp được mạng về đấy."
“Mấy người đang nói linh tinh cái gì!"
Đường Thanh Tâm quay mặt lại, bụng dưới còn râm ran đau, sắc mặt của cô trắng bệch, trong mắt bọn họ đã nhận định cho rằng cô đang sợ hãi vì bị vạch trần.
“Cô cái người phụ nữ đê tiện này, hôm qua không phải cô gặp Đường Tuyết Mai à? Con bé có lòng tốt muốn giúp, cô lại không biết điều, thế đã đành nhé, buổi tối con bé bị đánh lén, may mà bảo vệ trong nhà có đi theo, bắt được chủ mưu, người ta nói là do cô sai khiến, cô hận con bé tôi có thể hiểu, nhưng nó là thai phụ, cô sao có thể nhẫn tâm như thế.
Tôi báo cảnh sát rồi, cô chờ đấy cho tôi!"
Đường Thanh Tâm ngây người, sao cô có thể làm ra chuyện này.
“Mấy người hiểu nhầm rồi, tôi không hề làm chuyện đó, đúng là tôi có gặp cô ta, nhưng Bách Nhiên cũng có ở đó, các người không có chứng cứ đừng có ngậm máu phun người!"
Dấu tay in trên mặt khiến cô nhìn càng thêm tiều tụy, Lệ Thiên Minh kéo cô qua mà an ủi: “Tôi tin tưởng Thanh Tâm, cô ấy sẽ không làm ra chuyện đó, nếu các người đã báo án, vậy thì để cảnh sát tới kiểm tra đi!"
Bà hai nhà họ Lệ còn muốn đánh người, tuy không thích Đường Tuyết Mai, nhưng trong bụng cô ta là một bé trai, đây là đứa cháu trai đầu tiên của nhà bọn họ đấy, không thể để mất được.
Mắt thấy Lệ Thiên Minh giữ Đường Thanh Tâm trong lòng mình mà bảo vệ khiến bà ta tức tới mức nghiến răng.
“Làm phiền, xin hỏi ai là Đường Thanh Tâm?"
Ở cửa chật ních người hóng hớt, cảnh sát đột nhiên xuất hiện chen vào giữa biển người mà đi tới phía trước, nhìn thấy người phụ nữ được bảo vệ trong lòng, liền hướng cô ấy mà nói: "Chúng tôi hoài nghi cô có liên quan tới một vụ án, phiền cô theo chúng tôi đi làm thủ tục điều tra."
Đường Thanh Tâm nhìn chăm chăm Lệ Thiên Minh, anh gật đầu một cái với cô, cô mới ôm mặt đi theo cảnh sát lên xe, ánh đèn sáng lấp lánh ở cổng ra khiến cô không mở nổi mắt, cô cười khổ trong lòng, đây chính là cuộc đời của cô, vừa có chuyển biến đã liền bị người hãm hại, cái cô đang trải qua đây gọi gì là ngày tháng ư?
Trong đồn cảnh sát, lần đầu tiên Đường Thanh Tâm nhìn thấy kẻ tự xưng là tên lưu manh bị cô mua chuộc, đây là kẻ lạ mặt mà cô căn bản không quen biết, rất rõ ràng là hãm hại mà.
“Tôi không làm gì cả, cho nên các anh có hỏi tôi cái gì tôi cũng chẳng thể khai báo được".
Thái độ của Đường Thanh Tâm làm cảnh sát khó xử, áp lực của bọn họ cũng rất lớn, bên trên rất coi trọng vụ án này, tập kích thai phụ, suýt chút nữa đã tạo thành thảm kịch, bọn họ cũng rất muốn làm rõ ràng chuyện này, nhưng làm thế nào người phụ nữ này vẫn không nói chuyện.
Tong lòng Đường Thanh Tâm rất buồn, chính là cô không thể hiểu nổi, cô vô tội cơ mà, bất kể cô có nói thế nào thì bọn họ vẫn không tin, còn ép cô khai báo, cô khai báo cái gì chứ!
"Rầm!"
Nữ cảnh sát trẻ tuổi bỗng đập mạnh lên bàn, lớn tiếng quát: “Đường Thanh Tâm, cô khai thật đi, có phải cô ghen tị với Đường Tuyết Mai nên mới mua chuộc côn đồ để tập kích cô ấy đúng không?"
Đường Thanh Tâm cười lạnh lùng: "Tôi ghen tị với cô ta cái gì? Tiền hay quyền lực, hay là đàn ông? Cô ta hơn tôi ở điểm nào?"
Nữ cảnh sát ngây người một lát: “Cô ấy có gia đình, có mẹ chồng cùng chồng yêu thương mình, còn cô, không chừng đang dây dưa với hai người đàn ông đấy!"
“Đồng chí à, nói chuyện phải dùng não, tôi có thể không so đo cô không có thưởng thức, nhưng cô nghe rõ cho tôi, vụ án này không liên quan gì tới tôi cả, tôi cũng không tiếp nhận sự bôi nhọ của cô đâu!"
Thái độ của Đường Thanh Tâm khiến sắc mặt của cảnh sát khó coi vô cùng, biết cô cứng miệng, nữ cảnh sát liền giam cô vào phòng tạm giam, bên trong ngoại trừ cô còn có mấy người phụ nữ, đều là những kẻ tái phạm nhiều lần rồi.
"Chăm sóc người mới cho tốt nhé".
Một câu thôi đã khiến Đường Thanh Tâm cả kinh, bụng của cô rất đau mà toàn thân lại đang toát mồ hôi lạnh, ở đây không có nổi một cái ghế, chỉ có thể ngồi đất.
Cô ngồi bệt trên nền đất, chỉ trong thời gian ngắn đã bị người đẩy ngã, tùy ý bị người ta đánh đập đá cô, cô chỉ đành ôm lấy đầu cuộn người lại, đến hét cũng không hét ra nổi.
Đợi tới lúc có người phát hiện thân dưới cô đã chảy máu, cả người đều đã hôn mê rồi.
Lúc Lệ Thiên Minh nhận được tin tức, thì Đường Thanh Tâm đã được đưa tới viện rồi, lúc này cả thành phố đều đang thảo luận vụ án này, nhà họ Trần ra lệnh từ trên xuống dưới không ai được nhắc tới cái tên Đường Thanh Tâm này, bởi vì cô cả nhà họ Thẩm hiện tại đang làm khách ở nhà họ Trần.
Trần Dịch vừa xem tin tức mới, trong mắt liền tối lại,còn trong lòng Trần Dĩnh lại cười trộm, nhìn về hướng cô cả nhà họ Thẩm, trong lòng đầy khinh thường.
Tiểu thư khuê các, giả bộ cái gì mà giả bộ chứ!
Nhưng vì phải giữ thể diện nên cô ta cũng chỉ biết cười xòa, chỉ là trong lòng đang nghĩ tới Đường Thanh Tâm hiện tại thế nào, có phải sẽ không qua khỏi hay không?
“Anh, anh biết không, lần này người phụ nữ đó hoàn toàn xong đời rồi, may mà anh đã cùng với cô cả, nếu không thì sẽ bị cô ta làm liên lụy mất, đúng rồi, nghe nói cô cả nhà họ Thẩm từng là bạn học với cô ta?”
Cố ý không nhắc tới tên, cô cả nhà họ Thẩm cũng biết cô ta ám chỉ nói Đường Thanh Tâm, cô ta chỉ mím môi cười khẽ: "Bạn cùng lớp phụ đạo, chỉ gặp qua mấy lần, không quá quen, tôi xem tin tức nói anh Trần Dịch và cô ta là quan hệ đồng nghiệp, cô ta còn là trợ lý của anh?"
Trần Dịch gật đầu, Trần Dĩnh ở một bên còn thêm dầu vào lửa nói: "Trợ lý cái gì, người phụ nữ đó bị nhà họ Lệ đuổi ra khỏi cửa mới để ý tới anh em, cứ mặt dày quấn lấy anh em, nhà em đều phản đối, anh trai em cũng là mềm lòng, không tính toán với cô ta, không nghĩ tới cô ta lại một bước lại muốn một bước, chị cũng biết chứ, phòng nhân sự của tập đoàn nhà họ Trần này đã không còn tên của cô ta rồi".
Trần Dĩnh hết sức hạ thấp Đường Thanh Tâm là vì muốn anh trai cô ta biết được rằng, trên thế giới này không có người phụ nữ nào xứng với anh.