Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 106: 106: Chị Dâu Tương Lai





“Anh Thiên Minh, giờ muộn thế này rồi! Thanh Tâm, chúng ta cũng nên về nhà".
Quay đầu cười với Đường Thanh Tâm, Lệ Thiên Minh vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người lên xe rời đi, cả người Lệ Thiên Minh cảm thấy không ổn, bực tức ghen tuông quanh người khiến anh rùng mình, lúc này nếu Đường Thanh Tâm ở đây thì chắc chắn đã bị ánh mắt của anh gi3t chết.
Sau khi lên xe, Đường Thanh Tâm chủ động nói với Trần Dịch: “Lệ Thiên Minh đề nghị tôi làm trợ lý cho anh ấy.

Tôi có quyền truy cập vào tài liệu mật của công ty.

Trần Dịch, chúng ta cùng nhau hợp tác đi!"
Trần Dịch không ngạc nhiên chút nào, sau nhiều chuyện như vậy thì Đường Thanh Tâm nếu không ghét Lệ Thiên Minh thì sẽ là giả tạo, lần này cô chủ động nhắc đến chuyện đó Trần Dĩnh cười: “Thanh Tâm, cô phải suy nghĩ về nó rõ ràng, làm rò rỉ bí mật của công ty phải chịu trách nhiệm pháp lý".
"Vậy thì cô có sẵn sàng để tôi đứng sau song sắt không?"
Đường Thanh Tâm vươn tay che mặt Trần Dịch, ngón tay trắng nõn của cô không ngừng xoa lên da anh, điều này làm cho trái tim Trần Dịch ngứa ngáy.

Ngón tay cô vẽ những vòng tròn trên mặt, dọc theo yết hầu đến ngực anh, để ở nơi nhạy cảm đó mà ấn mạnh, Trần Dĩnh r3n rỉ trong cổ họng rồi cho dừng xe bên đường, cơ thể cô đã bị anh ôm chặt vào vòng tay.
Trong chiếc xe hơi sang trọng dưới ánh đèn đường, một nam một nữ ôm nhau tình tứ, Trần Dịch đưa tay sờ vào mặt cô, hơi thở anh gấp gáp nhưng Đường Thanh Tâm luôn giữ được đầu óc tỉnh táo.
Trần Dịch, anh sẽ rơi vào cái bẫy dịu dàng của tôi, cả anh và em gái anh, ai cũng không thoát được.
Cảm thấy bàn tay của người đàn ông sắp chạm đến trái tim cô, Đường Thanh Tâm nắm lấy lòng bàn tay anh, lắc đầu với anh: "Không, Trần Dịch tôi không muốn nhanh như vậy, anh biết không, tôi đã sống trong cái bóng của nhà họ Lệ, dù tôi có làm gì đi nữa, họ sẽ nhắc nhở tôi rằng tôi là người được bọn họ dùng tiền mua về, dùng ba mươi lăm tỷ để mua được cuộc sống của tôi, hạnh phúc của tôi, hôn nhân của tôi, và cả..."
“Tôi biết!”
Trần Dịch đưa ngón trỏ lên môi cô và nhếch miệng nói.

“Thanh Tâm, tôi thích em.

Tôi đến từng này tuổi rồi, chưa từng có cảm giác thích ai đó đến như vậy".
Trần Dịch thừa nhận rằng anh ta cũng đã lợi dụng cô: “Tôi thừa nhận rằng tôi có ý đồ với em và đã làm một số việc mà em không thể tha thứ, nhưng tôi yêu em.

Tôi hy vọng em có thể chân thành chấp nhận tôi.

Dù em có làm gì trong tương lai, tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ em”.
Nếu như trước khi bi kịch xảy ra, lời tỏ tình của anh có thể khiến Đường Thanh Tâm cảm động đến mức cô lập tức đồng ý kết hôn với anh, nhưng với tất cả những gì anh làm là vì lợi ích, không phải vì cô.

Lời tỏ tình với cô lúc này phần lớn là dành cho công ty của Lệ Thiên Minh.
Kể từ khi Trần Dĩnh bị đuổi hôm nay, cô biết rằng nhà họ Trần không có quyền nói ở đây.

Đó chỉ là một dự án Long Hồ.

Họ có cùng mục tiêu với mình.

Họ muốn đánh bại Lệ Thiên Minh để đẩy một người lên nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Ngồi trong xe, Đường Thanh Tâm xõa tóc cười: "Trần Dịch, tôi và anh không phải là đứa trẻ ba tuổi.

Nếu anh thực sự muốn hợp tác, tôi muốn một nửa cổ phần của tập đoàn Lệ Kình".
Giọng điệu của Đường Thanh Tâm lạnh lùng, Trần Dịch ngây người nhìn cô, một lúc lâu sau mới bật ra một tiếng cười đắc ý, lại trao cho cô ánh mắt trìu mến: "Không sao, mặc kệ một nửa đi, không quan trọng, cái tôi muốn là Lệ Thiên Minh hoàn toàn phục tùng".
Trong mắt Đường Thanh Tâm có ánh sáng, nhà họ Trần thật sự không biết xấu hổ, cô chỉ hận Lệ Thiên Minh đã gián tiếp gi3t chết mẹ cô, khiến cô sảy thai, cô muốn anh trả giá.
Nhưng so với nhà họ Trần, hai anh em họ đều không phải là dạng vừa, cô còn đang suy nghĩ làm sao để lừa Trần Dịch được, anh ta là người không dễ đối phó.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, sau khi Trần Dịch đưa Đường Thanh Tâm về nhà, anh ta đến biệt thự, vừa bước vào đã bắt gặp ánh mắt giết người của Trần Dĩnh.
“Sao em lại ở đây, sao về muộn như vậy".
"Hừ!" Trần Dĩnh hừ lạnh vào mũi, cô ta nhìn thấy vết son đỏ trên mặt anh trai, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

“Anh hai, vậy anh về muộn như vậy, hay anh đã l@m tình với con tiện nhân đó rồi?"
Trần Dịch cảm thấy không vui, bước tới cảnh cáo cô ta: "Cô ấy không phải là tiện nhân, anh có thể nói rõ ràng cho em biết, cô ấy là chị dâu tương lai của em sau này hãy chú ý những gì em nói, nếu không anh không tha cho em!"
Ban ngày bị Lệ Thiên Minh đuổi ra khỏi nhà họ Lệ và buổi tối lại bị chính anh trai của mình mắng mỏ, Trần Dĩnh đã phát điên từ lâu, và bây giờ những lời nhận xét của Trần Dịch mới khiến cô phát điên.

“Anh nằm mơ đấy à, anh mất trí rồi sao.

Tại sao lại mê đắm một người phụ nữ đã ly hôn và sảy thai như vậy? Anh là người thừa kế nhà họ Trần, anh cho rằng đây là trò đùa sao? Cô ta là Đường Thanh Tâm, một con đi3m có thể cùng lúc qua lại với nhiều người đàn ông, anh muốn đầu mình mọc đầy sừng à?"
"Bốp!"
Ngay khi cô ta nói xong, Trần Dịch đã tát vào mặt cô ta, Trần Dĩnh giữ nguyên tư thế này một lúc, nhưng máu trào ra từ khóe miệng đã làm cô ta rất sốc.
“Anh nói lại cho em nghe.

Đường Thanh Tâm từ nay sẽ là chị dâu của em, em không được phép làm bẽ mặt cô ấy và nói cô ấy thấp hèn.

Khi ở Mỹ, em đã thành ra bộ dạng gì rồi? Người phụ nữ này mang thai con của Lệ Thiên Minh , người ta căn bản chưa hề gặp em, còn muốn nói dối anh bao lâu nữa!"
Tiếng hét nghiêm khắc của Trần Dịch khiến Trần Dĩnh rùng mình.

Làm sao anh trai cô ta biết được?
“Anh à, anh đừng nói nhảm.

Anh đã biết cô ta bị sảy thai, nếu không thì ông nội và những người khác không ép họ ly hôn, làm sao họ có thể ép anh ấy bỏ cô ta được? Con cháu của nhà họ Trần đâu phải thích làm gì thì làm”.
Trần Dĩnh khóc, phòng khách trở nên im lặng, một lúc lâu sau, Trần Dịch thở dài thườn thượt bước đến vuốt má em gái.
“Em có biết nhà họ Trần có bao nhiêu người đang nhìn chăm chăm vào em không? Nếu em ngăn cấm anh, anh đã làm như tùy tiện tìm một người để gả em đi rồi.

Hôn nhân là giá trị và sự tồn tại của hạnh phúc, Dĩnh, em nên cảm thấy may mắn, một tai nạn trong công ty của Lệ Thiên Minh đã cho em một cơ hội.

Đứa trẻ đó em cứ cưỡng ép tống lên đầu Lệ Thiên Minh, anh ta không nhận cũng đúng, tuy nhiên nếu bị anh ta phát hiện, kết cục của em sẽ rất thê thảm đấy."

“Về phần Đường Thanh Tâm, anh bảo vệ cô ấy vì cô ấy có giá trị.

Lệ Thiên Minh luôn để ý đến cô ấy.

Cô ấy có thể tiếp cận bí mật của nhà họ Lệ.

Chỉ cần cô ấy giúp anh, anh có thể nuốt chửng nhà họ Lệ, sau đó anh sẽ ngồi được vững chắc, đảm bảo nhiều việc lợi nhuận, hiểu không?”
Trân Dĩnh vội vàng ôm chầm lấy anh, Trần Dịch ôm em gái vào lòng để an ủi.

Cô em gái này lớn lên cùng anh.

Mối quan hệ của họ tốt hơn những người khác trong nhà họ Trần.

Họ không có được may mắn sống từ bé trong nhà họ Trần.
Bây giờ khi trở lại nhà họ Trần, bọn họ giống như người ngoài, phải dựa vào sức lực của chính mình mới có thể đứng vững để nghĩ cách chống đối với Lệ Thiên Minh, không chỉ bởi vì Trần Dĩnh, mà Lệ Thiên Minh đang ở trong một tình huống đặc biệt, phù hợp với mục đích của anh ta, vì vậy Đường Thanh Tâm, tôi xin lỗi em.

Tôi sẽ dùng phần đời còn lại của mình để đền bù cho em.