Tổng Tài Vô Lại Yêu Chiều Bà Xã

Chương 20: Uyển Nhã kiêu ngạo




Một người đàn ông lên tiếng

"Nè, nhóc con cháu có sợ ba cháu không?"

Người đàn ông lên tiếng là Trịnh Quyền là người đích thân đưa những lô vũ khí giao cho khách hàng và cũng là người quan trọng trong hội Đàm Phong.

Uyển Nhã đang ngồi trong lòng anh nghe họ hỏi vậy liền quay đầu lên nhìn ba ba rồi bắt chước baba nhíu mày lại.

" Con cái phải sợ ba mẹ chứ, ba cháu dạy là phải như vậy"

Giọng nót nớt của Uyển Nhã nói ra cực kì thành thạo bởi vì cô bé còn nhỏ nhưng về phần giao tiếp lại được hưởng phần lớn từ Đàm Nhất Thiên.

"À thế sao? Cháu có thể giới thiệu tên cháu và lai lịch không?" Trịnh Quyền thích thú bé con này nên hỏi

"Sao cháu lại phải nói chứ, các chú ai mà chả biết cháu" cô bé chu mỏ lên đối lại

Ơ mà cũng đúng, trong đây ai chả biết cô bé, mà cũng đã biết từ 2 năm nay rồi.

Nhưng Trịnh Quyền vẫn cố hỏi

" Nếu cháu bị bắt cóc thì sao đây "

Cô bé nghe xong liền băn khoăn một lúc rồi nói

" Cháu tên là Đàm Uyển Nhã có ba tên là Đàm Nhất Thiên, mẹ là Hạ Tuyết... Đúng không ba " nói xong cũng không quên hỏi lại baba của mình

"À để xem các chú nhận xét thế nào. Trịnh nói đi" Anh vừa nói với cô bé vừa quay ra nói với với Trịnh Quyền

"Đúng, cháu thông minh đấy"

Cô bé nghe được khen ngợi liền nổi tính kiêu ngạo được hưởng từ ba lên

" Hứ. Cháu mà bị bắt cóc í thì ba cháu sẽ đến cứu cháu ngay thôi ấy mà" Uyển Nhã kéo dài câu nói làm mọi

người cười ầm lên

"Sao cháu lại nghĩ ba cháu sẽ đến cứu cháu?" Trịnh Quyền lại hỏi tiếp

"Bởi vì...Ba là ba của cháu, ba cháu nói chỉ cần con xảy ra chuyện gì ba sẽ tới cứu con ngay. Vì vậy cháu tin tưởng ba cháu!"

"Vậy chú hỏi cháu một câu nhé! Sao cháu lúc nào cũng thích đi theo ba cháu mà không ở nhà với mẹ?" Trịnh Quyền hỏi câu mà cả đám họ đang thắc mắc

"Có vậy chú cũng hỏi. Ba cháu đẹp trai như vậy mà mẹ cháu hay để ba cháu đi một mình lỡ như ai quyến rũ ba thì sao đây" Uyển Nhã tự tin nói

"Không hổ danh là con gái riệu của lão đạii, mới gần 4 tuổi mà lại thông minh quá đi thôi, đã Biết giữ của của cho mẹ rồi " Trịnh Quyền vừa cười vừa nói

Nhất Thiên cực kì yêu thích câu trả lời của con gái liền nở nụ cười đắc ý trên môi.

Đàm Nhất Thiên và con gái trở về nhà đã là 11 giờ tối, giao Uyển Nhã cho dì Lý rồi bước thẳng lên phòng ngủ, thay đồ xong liền bò lên giường rồi ôm bà xã vào lòng đánh một giấc tới sáng.

Sáng hôm sau!!

"Dậy rồi sao?" Anh từ nhà tắm bước ra

"Ừm" Cô gật đầu

"Giúp anh thắt cà vạt đi" Anh tới giường ngồi rồi nhỏ giọng nói với cô

Cô ngồi dậy tựa vào thành giường kéo cà vạt của anh vào làm anh suýt bị thắt cô

"Em tính mưu sát chồng mình sao?" Anh hậm hực như trẻ lên 3 nói với cô

"Sát được thì sát lâu rồi" Cô nhạt nhẽo nói

Anh bóp lấy mũi cô "Sao hả?"

"Nè anh bớt giỡn đi, hôm qua mấy giờ mới về hả?"

"À ờm chắc 11g ấy"

"Sao không cuốn gối ra ngoài với con gái anh mà ngủ đi, hừmm" Cô liếc anh rồi nói

"Lần sau sẽ về sớm hơn được chưa" Anh tựa vào vai cô rồi nhẹ giọng nói.

"Còn lần sau sao? Mau mau đi làm đi"

Cô đẩy anh ra rồi bước vào nhà tắm trong lòng nghĩ 2 cha con các người được lắm, quấn lấy nhau đi tới 11h mới về để cô ở nhà một mình, đến tối về thì bò lên giường còn lần lần váy ngủ của cô, suýt nữa bị cô đá ra khỏi giường, sáng nay dậy thì tỏ ra vô tội. Chồng với chả con!!!

Mai mình không ra chap mới nhé!

Các độc giả thân yêu đọc truyện vui vẻ nhé!!! Cảm ơn mọi người 💕💕💕