Trêи đời này có một sức mạnh đáng sợ hơn tất cả mọi thứ, đó chính là số mệnh. Bạn sinh ra nhờ số mệnh, hạnh phúc nhờ số mệnh, bất hạnh cũng không thoát khỏi số mệnh, chết lúc nào cũng đều do số mệnh định đoạt.
Chúng ta giống như những viên kẹo do cỗ máy số mệnh sản xuất ra hàng loạt, tròn hay méo, ngon hay dở, đều do nó quyết định.
Có lẽ thứ tệ hại nhất trong cuộc đời này đó chính là tận cùng của sự sợ hãi...và sự sợ hãi lớn nhất của tôi đó có lẽ là khi mất đi anh ấy.
Luna có thể thấu hiểu được tâm trạng của người con gái ấy, đây là một tình yêu mà không được đền đáp...thật đáng tiếc...
Nói được vài câu, Miên Châu đã đứng dậy quay lại phòng bệnh. Từ sau khi xa anh, cô cũng chẳng có tiến triển gì tốt mấy.
Đến cả món ăn mà cô yêu thích nhất cũng chẳng thèm động đũa.
Vân Thâm xách theo một rổ trái cây, lặng lẽ đặt trêи bàn.
“Miên Châu, đã 2 ngày rồi mà bà vẫn cứ kén ăn. Muốn tôi dư tiền viện phí à?”
Thấy anh ăn nói khó nghe, Marie lén báu chặt tay phía sau lưng làm anh nghẹn không thể thốt lên lời.
Hai người bọn họ vẫn cứ hi hi ha ha như thế thật khiến người ta ganh tị mà...
...
Tư Gia.
Tư Vị Mạc nắm chặt bốt điện thoại, không ngừng ríu rít.
[Thằng con khốn nạn có về đây không thì bảo? Không muốn kết hôn nữa à?]
Đầu dây bên kia in ỏi đến chói tai, anh phải đặt nó ra xa mới có thể xoa dịu đi tiếng thét khủng hoảng đó.
Anh vờ như không nghe thấy. Kết hôn gì chứ? Thật nhảm nhí...
“...”
[Coi như...ta xin con có được không?] Tư Vị Mạc buồn não, đành thốt ra hai chỉ “ van xin” làm cho kẻ bên kia đơ cả người.
Không ngờ người cha tự cao tự đại này cũng có lúc cầu xin một đứa con bất hiếu.
“Ông có yêu Cung Linh Phương không?” Tư Dạ Hàn đột ngột hỏi.
Tư Vị Mạc không chần chừ lập tức trả lời còn kèm theo mấy tình yêu lớn lao sến súa. Lúc này Dạ Hàn mới hài lòng hỏi tiếp.
“Vậy...nếu Ninh Phụng trở thành vợ của ông thì sao?”
[...]
Tư Vị Mạc chợt nhận ra ý nghĩa của câu đố này. Chỉ với hai câu hỏi đã khiến ông hiểu ra tất cả.
Trước giờ ông chỉ lo đến lời hứa mà khống uy nghĩ đến cảm giác của con trai. Đến khi tự đặt bản thân vào trường hợp của nó...thì ông đã hiểu rồi...
Nhưng...Tố Miên Châu không lâu nữa sẽ chết...làm sao con có thể yêu cô ta được cơ chứ. Chính cái tình yêu ấy sẽ ăn mòn con cả đời.
...
Tiểu A quên cả phép tắc, lật đật chạy vào đến cả quần áo tóc tai còn chưa chỉnh tề. Anh tính quát phong cách luộm thuộm của cậu thì chợt hắn nói
“Boss, có tin tức từ Tố phu nhân.”
Hai con ngươi anh sáng rực lên một tia lửa hi vọng, Dạ Hàn không kìm được mà hỏi cho rõ.
“Nói mau.”
Tiểu A nhanh chóng dọn dẹp lại cái mớ lấp xấp của giấy tờ. Trình bày rõ ràng về lịch trình từ khi ra khỏi căn hộ đến khi sang nước ngoài.
Dựa theo camera giám sát, Miên Châu đã khoảng 5h, hiện tại đang định cư ở Mĩ và sống trong một căn hộ cùng với...một người đàn ông bên nước ngoài.
Đàn ông? Đó chính là bạn trai mà cô ấy nhắc tới...ha được lắm em dám sống cùng nhà với người đàn ông khác.
Vừa hay anh có một vụ làm ăn ở bên Mĩ...
“Đi.”
Ghê thật, dự án này đã lâu rồi không thấy anh góp mặt vừa nghe tin phu nhân lập tức khởi xướng một cách bất ngờ.
Tiểu A trong lòng thầm chế giễu vị tổng tài kiêu ngạo này.