Đường đua anh thua nhưng đường tình anh chấp. Chấp là chấp luôn ba mẹ anh...
Tư Dạ Hàn dùng khăn thấm ướt lau nhẹ vào chỗ bị ướt sũng còn cố ý mua cho cô một đồ mới.
“Còn đau không?” Anh sợ nước trà vẫn còn nóng, tạt lên người cô sợ cô bị bỏng rát.
Miên Châu lắc đầu lia lịa, bác trai như vậy là còn hạ thủ lưu tình.
Thoát khỏi được căn nhà nhưng cũng chưa chắc thoát ra khỏi lòng bàn tay nhà Tư Gia.
So với họ, cô vốn dĩ là một con kiến dễ dàng bị đè bẹp...cô chống đối lại họ chẳng khác nào đang tự mình đối đầu với cái chết.
Không, người mình yêu là Tư Dạ Hàn. Mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Dạ Hàn đưa cô đến một căn hộ xa xỉ, nơi phảng phất mùi của đồng tiền.
Đến phòng 520, anh dúi vào tay cô dăm ba mấy cái thẻ đen cùng với đó là chìa khoá phòng.
“Em ở đây, đợi anh xử lí công việc, anh sẽ về.”
Cô không thể cứ làm phiền anh mãi như thế này được, chấp nhận gật đầu một cách miễn cưỡng.
Trông anh và cô như cứ một gia đình thật sự, mặc dù chưa kết hôn nhưng cảm giác cứ như đang ở riêng.
Miên Châu chán nản loanh quanh một lúc rồi nằm trườn trêи giường.
Chiếc giường đôi này thật ấm áp, ga giường được thiết kế bằng lông thú sưởi ấm con người vào mùa đông.
Cốc cốc.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên canh cách.
Là Dạ Hàn? Anh ấy quên gì à?
Miên Châu hấp tấp mở cửa.
“Lạc Âu Dương?!?” Miên Châu ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn ta làm gì ở đây?
Âu Dương hạ giọng “ Miên Châu chúng ta quay lại được không?” Tay anh chắn cả lối đi làm cho cô chạy thoát hay đóng cửa cũng vô dụng.
Hắn dai hơn cả con đĩa, còn gan dạ lần mò tới tận đây để nói những câu vô nghĩa, cô không muốn bị người khác xem là tiểu tam đâu.
“Châu Mẫn đâu?” Miên Châu lạnh lùng hỏi.
Qua cách nói chuyện, Âu Dương cũng tự hiểu cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của mấy năm trước.
“Em đừng giận nữa. Anh sẽ không như thế lần nào nữa, ngoan...”
Ngoan ngoan cái đầu cắt moi, cũng cùng là một từ ngữ sao hắn ta nói lại dị hợm đến vậy.
“Tôi không quan tâm, mời anh về cho.”
Miên Châu dùng sức bấu chặt lấy cửa, muốn đóng lại nhưng hắn lại cố tình chặn đường.
Không tha thứ? Tố Miên Châu, rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.
Âu Dương không muốn chơi trò thả lưới cắn câu nữa, trực tiếp xong vào đẩy ngã cô lăn lóc trêи sàn.
“Khốn khϊế͙p͙, Âu Dương anh điên rồi.”
Đôi mắt Âu Dương đen láy bắt đầu phừng phực lên ánh lửa của ɖu͙ƈ vọng, xông tới đè thân lên người Miên Châu.
Cô dùng hết sức lực để đẩy ngã hắn nhưng vô dụng, không tài nào cô có thể chống trả lại được người đàn ông cao to lực lưỡng này.
“Mau thả tôi ra.” Miên Châu hết lòng nài nỉ hắn nhưng bù lại chỉ là những động tác hăng hái trêи từng bộ phận của cơ thể.
A, không lẽ mình sẽ bị cưỡng hϊế͙p͙ tại đây sao? Không được, mình không muốn...aaa
Tim cô bỗng dưng đau nhói, hắn chưa đụng chạm đã khiến tim cô đâu muốn chết đi sống lại.
Các dây thần kinh như căng ra, rung chuyển trong mạch máu liên hồi.
Đau quá! Tim mình...đau quá!
Thân thể cô giật nảy cả lên, hai mắt trợn ngược, bàn tay run run như đứt giây, miệng không ngừng than đau.
Âu Dương chứng kiến cảnh này lòng càng thêm hoản loạn, không đồng tình thì cũng phải đồng lòng.
Vốn dĩ anh có muốn Miên Châu chết bao giờ, lập tức đưa vô đến bệnh viện.