Đấu khẩu với hai người bọn họ chỉ càng thêm mệt mỏi. Âu Dương vẫn không chịu buông bỏ, giở thói mặc dày mà ra sức bám víu.
“Cái gì? Em nói em yêu anh vậy mà lại ở bên người khác. Sao em có thể vô lương tâm đếm như vậy?”
Ha! Vô lương tâm ư? Anh là người đầu tiên tỏ tình tôi cũng là người nói lời chia tay vậy mà còn bảo tôi vô tâm.
Đầu anh để trưng à?
Đại Hỷ thấy chướng mắt, nhân cơ hội đó mà trực tiếp ra tay, đạp mạnh vào chân giữa của hắn.
“Lạc Âu Dương, anh nên nhớ anh là người đầu tiên nói lời chia tay với Miên Châu...”
Cú đá xuyên thẳng vào lòng đất, làm hắn thốn đến quằn quại, vội lấy hai tay che lại, khuôn mặt co rúm nổi lên vết gân xanh.
Tuy chân giữa của hắn đã phế nhưng miệng vẫn bô bắp liến thoắng.
“Đàn ông năm thê bảy thϊế͙p͙ là chuyện bình...”
Chưa nói dứt câu, bàn chân của Tư Dạ Hàn phi thẳng vào mồm Âu Dương, miêng ho khang ra máu răng cũng từ đó mà rụng vài cái...
...Dạ Hàn? Anh ấy ở đây từ bao giờ?
Dạ Hàn ôm chặt lấy bờ eo Miên Châu, tuyên bố chủ quyền với gã đàn ông thảm hại trước mặt.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Ai dám động vào cô ấy, TÔI SẼ GIẾT không chừa một ai.”
Hai người há hốc mặt mày, Âu Dương bất chợt rùng mình, lùi bước núp phía sau lưng Châu Mẫn.
C-cái đệt...tại sao Tư Tổng lại là...bạn trai của cô ấy cơ chứ?
“Ngài...ngài không nhận nhầm đó chứ? Cô ấy với tôi từng có quan hệ...”
Âu Dương rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giọng yếu ớt đòi tố cáo Miên Châu, để tạo ra mối hiểu lầm giữa anh và cô. Đúng là tra nam.
Dạ Hàn cười khẩy, điệu bộ man rợ đến ghê người.
“Nực cười!”
Đúng là quá nực cười, trinh tiết của coi đều do anh nuốt trọn đâu ra cái con người dưng như chú em.
Muốn chia cắt tụi này chớ gì, chú em còn non và xanh lắm nhá!
Đứng trước đám đông, anh không tiếc nuối gì mà trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt. Điều đó cũng đủ thuyết phục hớn với mấy cái lời nói vớ vẩn kia.
Dạ Hàn trực tiếp siết chặt cằm hôn cô trước mặt đám đông.
Đúng là đồ biến thái, sao không nói với mình trước đó chứ?
Miên Châu cố tình đẩy anh ra nhưng thể lực của anh quá mạnh dù có 100 con người ở đây cũng không tài nào tách anh ra được.
Hôn đến mức ngạt thở, Dạ Hàn mới chịu buông bỏ, dùng con mắt đầy rẫy sát khí mà bễu cợt Âu Dương.
“Thấy rồi chứ?”
Dạ anh, em thấy rồi...
Chứng minh cho thù địch thấy rõ đâu là phận đâu là chuẩn mực đó chính là điều tất yếu của một người đàn ông khi thấy trà xanh.
Dạ Hàn nhếch mếch cười khinh một tiếng, như một tiếng sét rầm rỉ bên tai Âu Dương.
Anh nắm lấy tay cô mạch lạc đi về, dây dưa với mới thằng não phẳng như đường quốc lộ như nó sớm muộn gì anh cũng già đi mấy tuổi.
Đôi gò má Miên Châu đỏ ửng, ngượng ngùng liếc nhìn anh. Lần đầu tiên, có một người đàn ông hôn mình trước mặt đám đông...
“Dạ Hàn, anh...”
Cô muốn nói một cái gì đó nhưng lại nghẹn ngào không thể nói ra.
Dạ Hàn túm cổ cô lên xe BWN, gương mặt tuấn tú giờ lại mí xị đến khó coi. Chắc hẳn anh đang giận mà...anh ta đang giận cái gì chứ?
Đi được nữa quãng đường, Dạ Hàn cứ nhìn cô mãi như thể muốn đợi cô mong muốn nói cái gì đó.
“Em không muốn nói gì với anh sao?”
Hả? Nói là nói cái gì? Em nên nói cái gì?