Tổng Tài, Vợ Của Ngài Lại Phá Phách Nữa Rồi!

Chương 46




Dạ Hàn hoàn thành xong công việc thì cũng gần tới giữa trưa. Anh mới chợt nhận ra bản thân đam mê công việc mà quên mất cô bạn gái đang chờ anh.

Mình quên mất, không biết cô ấy có giận không?

Anh nheo mắt tìm kiếm Miên Châu, thấy cô ngủ la liệt trêи ghế, tướng ngủ xấu đến khó coi nhưng không sao vợ anh mà anh không chê.

Dạ Hàn khẽ hôn lên trán cô, vô tình làm Miên Châu thức giấc.

“Mèo hoang nhỏ, làm em thức giấc rồi.”

Cô như trải qua một đêm, dụi dụi mắt gật đầu liên hồi.

Cuối cùng, Dạ Hàn cũng xong việc rồi, cô bĩu môi vờ giận dỗi.

“Anh để em đợi lâu như thế, mau bồi thường cho em.”

Mèo hoang nhỏ giận rồi, anh đương nhiệ sẽ có cách dỗ. Dạ Hàn hạ giọng thủ thỉ.

“Ừm.”

Hửm? Người đàn ông này thật không biết lãng mạn gì cả. Chỉ ừm ừm cho qua, thật không hiểu sao cô lại thích người đàn ông này?

Dạ Hàn dùng thân hình vạm vẽ lấn ép cô ngã ra ghế.

Bị giật ngược ra sau một cách bất ngờ, Miên Châu bất đầu oán trách nhưng anh lại kịp khoá chặt đôi môi cô.

Hôn mạnh đến ngạt thở...

Anh dùng hết sức, truyền hơi thở của mình sang cô làm bản thân lập tức mềm nhũn cả cơ.



Đồ biến thái, lại trả ơn bằng cách này...

Hai tay cũng phối hợp rất nhịp nhàng, chẳng mấy chốc đã vén được áo cô lên, xoa nắn ngực liên hồi.

“K-khoan...đã, Dạ Hàn.”

Giọng nói cô lun rẩy bẩy, van xin anh dừng lại nhưng Dạ Hàn như một con sói đói, càng lúc càng hăng hái.

Anh không thương không tiếc lột sạch đồ trêи cơ thể cô, tiện tay thì ném xuống sàn nhà.

Bây giờ, Miên Châu toàn thân chỉ còn vỏn vẹn đồ lót thôi, cô xấu hổ đến tột cùng vội vàng che mặt.

Cô căn bản là không muốn phản kháng...

Dạ Hàn hôn lên thân thể cô, tay anh lần mò vào chiếc qυầи ɭót ở phía dưới.

Đột nhiên...có một luồn nước chảy ra khôn xiết, theo 18 năm kinh nghiệm thì đây chắc chắn là...

Miên Châu đột ngột đẩy mạnh anh sang một bên.

“Dừng-dừng lại.”

Dạ Hàn sắc mặt đen kịt trông rất khó coi, không ngừng nhăn nhúm cả mặt. Miên Châu ngồi bật dậy, nép mình vào một bên xấu hổ nói nhỏ:

“Bà dì* em tới rồi...”

Lúc này, anh càng cảm thấy khó chịu hơn, lập tức rời phòng bỏ đi. Thôi xong chắc cô làm anh tức giận rồi.

Cái bà dì đến đúng lúc vãi cả linh hồn, chắc bản thân mình phải phát minh ra cái phá hoại triệt để cái bà dì đó.



...

Bà dì đến một cách đột ngột khiến cô không miếng băng vệ sinh để thay, bụng thì cứ rấm lên không ngớt.

Cô đau đến nổi muốn chết quách cho xong, Đại Hỷ và Hiên Nghiên và những nữ hầu cận đều đi ra ngoài hết.

Tuyệt vọng thật rồi, Miên Chậu gục mặt xuống đầu gối, hai tay ôm lấy bụng. Quần áo chắc đều bị dính đỏ hết vả rồi...

Dạ Hàn đứng từ xa chăm chú xem nhất cử nhất động của cô, lo lắng hỏi Tiểu A:

“Này...cái đó...sao trông cô ấy có vẻ mệt nhọc vậy?”

Ôi ông ơi, Tiểu A cũng là giống đực như ông thôi, ông hỏi thế rồi biết hỏi ai bây giờ.

Anh không nhịn được lập tức xông vào, hỏi han Miên Châu.

“Em..sao vậy? Không khoẻ à?”

Nhìn sắc mặt tệ hại đến khó coi, Dạ Hàn đau lòng nhẹ nhàng vỗ về như dỗ dành một đứa trẻ.

Cô không thể đợi hai người bọn họ vêg, càng không thể tự mình kiếm lấy đành...làm liệu vậy. Chắc anh sẽ không giận đâu ha..

Miên Châu ngước khuôn mặt đầy rẫy mồ hôi, gượng chặt hai hàm răng he hé lên tiếng.

“Em..em không có băng...”

Chưa nói hết câu, Miên Châu xấu hổ lập tức cuối mặt. Nhưng điều đó cũng đủ để anh hiểu.

* được gọi là kì tới tháng của tụi con gái.