Tổng Tài, Vợ Của Ngài Lại Phá Phách Nữa Rồi!

Chương 10




“ TỐ MIÊN CHÂUU!”

Giọng Đại Cường từ trong phòng của ông chủ vọng xuống đầy vẻ ai oán, Tiểu A cùng đội lực lượng cảnh sát điều tra xuất hiện ngay trước mặt phòng, nửa bước chân cũng không dám động.

Đại Cương móc ra hai khẩu M500 thề sống thề chết

“Con nhỏ đó, dám lừa tôi, tôi nhất định sẽ giết chết nó quăng vào hòm xác.”

Đại Cương như sắp phát điên phát tiết, không chịu đứng yên cứ giãy giụa đành đạch, chưa lần nào hắn bị con đàn bà ngu ngốc lừa cho phát tiết, hắng giọng nói

“ Con nhỏ đó lại dám lừa tôi.”

Hoá ra là phu nhân nói dối với Đại Cường..chậc phu nhân quả thật không phải người bình thường.

Bị Miên Châu chơi một vố, họ ngậm ngùi không dám căm phẫn.

Ánh mắt bọn họ bắt đầu nhìn đăm đăm vào biểu hiện của Dạ Hàn.

Anh ta chỉ châm điếu thuốc, nhìn ra ngoài của sổ, phả khói lên cửa tạo thành vết hằn

Ha! Mèo hoang nhỏ của tôi thật nghịch ngợm, không chịu ngồi yên một chút nào...

Tôi bây giờ lại muốn đem em về nhà, nhốt em trong lồng kín chỉ để mình tôi trêu ghẹo...

“Gọi cô ấy là gì?”

Tư Dạ Hàn hỏi một cách đột ngột, ánh mắt vẫn hướng ra phía bên ngoài

“ Dạ...""p..phu nhân"" thư ngài!”

Tiểu A chợt cảm thấy bản thân chột dạ, liệu có phải mình sắp bị tra tấn, tử hình..?



Anh bộc lộ ra một nụ cười nham hiểm, đôi môi cong lên cùng với vẻ mặt tuấn tú làm tăng lên sắc xuân cho người đàn ông này.

Như vậy cũng mị lực quá rồiiii

“Tăng lương cho cậu!”

“... HỂỂỂỂỂỂỂ”

Tiểu A bị cho cú sốc làm cho đảo điên, tăng cường loạn trí

“ Tôi không nghe nhầm đó chứ?”

Người người bị cho cú sốc làm cho đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.

Cô gái này quả thật là thần thánh, tiên nữ mà ông trời ban cho chúng ta...

...

Sáng hôm sau, phòng giam lại được mở ra, Miên Châu vẫn chưa kịp định thần lại bản thân của ngày hôm qua.

Thể nào lai bị một tên xa lạ cướp đi nụ hôn đầu một cách trắng trợn như thế.

“Đàn anh mất tích rồi.”

Châu Mẫn hét toáng với giọng điệu dẻo dọt

Miên Châu chợt nhớ ra chuyện hôm qua, đàn anh bị giết chết dưới nòi súng của người tên Tomoe đó.

Lòng cô đau như thắt, không nghĩ chuyện có thể diễn biến đến mức này...



Châu Mẫn nắm lấy cổ áo Miên Châu, trưng ra bộ mặt ứa đầy nước mắt

“ Hôm qua không phải cô ở cùng đàn anh sao, Tố Miên Châu?”

Giọng cô ta đầy dáng vẻ giễu cợt, miêng thì nói quan tâm nhưng lại mang ẩn ý nhầm vu oan giá hoạ cho cô.

Đại Hỷ thấy bạn mình bị uy hϊế͙p͙, liền quát tháo lên

“Này, sao cô lại nghĩ hai đó cùng nhau, đừng có nói oan cho người khác.”

Châu Mẫn cười khiêu khích, lật ra bộ mặt thật của ả

“ Chẳng phải sao? Tối qua tôi còn thấy đàn anh đi với cô khoảng mấy tiếng mới về hay sao?”

Mau nói đi, cho tao xem bộ mặt nhục nhã của mày nào. Tao đã bảo đàn anh xử đẹp mày rồi, chắc chắn mày không có đường thoát. Để tao xem mày sẽ nhục nhã đến mức nào.

Đại Cường từ đâu xông tới, chĩa súng vào huyệt thái dương của Châu Mẫn, giọng đầy hăm hoe

“ Thả cô ta ra.”

Châu Mẫn thấy mùi ngu hiểm vội tỏ vẻ đáng thương. Giở lại trò cũ, cố ý bản thân bị lộ phần nhạy cảm

“Tôi không biết chỉ là tôi quá lo lắng cho đàn anh..”

Đại Cường không biểu lộ một chút cảm xúc, anh sớm đã quá quen với những đàn bà bẩn thỉu sẵn sàng hi sinh cả trinh tiết để tìm lợi ích, anh thẳng thừng nói

“Hắn chết rồi, khỏi lo.”

Mặt Châu Mẫn như bị một thứ gì đó làm cho tới mức sắp biến dạng, ả không thể hiểu nổi chẳng phải bảo đàn anh xử lí con nhỏ đó sao?

Sao lại thành ra thế này...