Tổng Tài Và Thư Ký

Chương 10




Thư ký giật nảy mình, giống một con mèo bị hoảng sợ nhảy lên tại chỗ một cái, mới nhận ra bóng dáng tổng giám đốc —— lập tức càng sợ hơn.

Đầu kia điện thoại, là người bán thuốc ở chợ đen có giao dịch với y.

Về phần tại sao y liên lạc với người bán thuốc ở chợ đen…

Vậy phải bắt đầu nói từ việc y thầm mến tổng giám đốc lâu dài.

… Chẳng qua kỳ thật cũng không có gì đặc biệt đẹp để nói.

Đơn giản chính là cầu không được.

Nói bóng gió chỉ rõ thế nào, đối phương đều giống như vật cách điện không bắn ra điện.

Trong tuyệt vọng, lại cộng thêm ký hiệu tạm thời bị cắn ngoài ý muốn, đầu óc nóng lên đã…

Quyết định cho dù không chiếm được tổng giám đốc, cũng phản lén lút thu được con của giám đốc.

Thế là tìm cơ hội hạ thuốc cho tổng giám đốc.

—— là loại thuốc thường gặp trong bệnh viện, dùng để xúc tiến AO nhanh chóng mang thai.

Nhưng đó là thuốc theo toa.

Chỉ sau khi đánh dấu, đây ít nhất là AO sau khi xác định mối quan hệ cùng nhau đi xin, mới có thể nhận được.

Một omega độc thân như y, bất kể thế nào cũng sẽ không nhận được phần.

Huống chi, cho dù là có thể thông qua con đường chính quy, y cũng không muốn.

Bởi vì chỉ cần đi con đường chính quy, sẽ để lại ghi chép.

Chuỗi thao tác này ——

Thầm mến điên cuồng, người bán thuốc ở chợ đen, ông bố alpha thật sự của đứa bé…

Cái nào y cũng không dám để tổng giám đốc biết.

Tổng giám đốc là người đoan chính nghiêm chỉnh.

Trước mặt tổng giám đốc, y cũng vẫn luôn cố gắng duy trì hình tượng “thư ký hoàn mỹ” đứng đắn chính trực.

Nếu loại chuyện “bàng dật tà xuất” này để tổng giám đốc biết được…

“bàng dật tà xuất” ý là nhánh cây chìa ra từ bên thân cây, nằm trong Bạch Dương lễ tán của Mao Thuẫn. Ở đây có lẽ là chỉ mấy việc thư ký đã làm đi chệch hình tượng “hoàn mỹ” của mình

Vậy chỉ sợ thậm chí cơ hội tiếp tục làm thư ký bên cạnh tổng giám đốc cũng không có…

Suy nghĩ của thư ký nhanh chóng nhảy vọt.

Đảo mắt đã từ “bị phát hiện” nhảy đến giai đoạn “bị xua đuổi bị sa thải”, sợ đến nỗi liền giấu điện thoại sau lưng.

Tổng giám đốc nhìn thấy dáng vẻ lại che che giấu giấu của thư ký, mạch suy nghĩ lập tức ngoặt sang hướng khác, vại giấm đột nhiên bị vỡ đầy đất, mặt sầm xuống: “Rốt cuộc là ai?”

Thư ký nào dám cho hắn biết?

Đang không biết nên tìm cớ gì để lừa gạt cho qua, giọng nói sốt ruột của người bán thuốc trong điện thoại đã nhảy ra: “Alo? Nói chuyện đi? Tôi đi đâu mà tìm cậu?  —— sẽ không phải cậu định không trả tiền đấy chứ?”

Tổng giám đốc nghe xong, tức đến nổ phổi: “Sao cậu còn phải đưa tiền cho hắn?”

“Tôi…” Thư ký căn bản không biết mở miệng thế nào.

Ước gì có thể bốc hơi trong nháy mắt.

Giận bản thân vì sao không một lèo đưa hết tiền, còn muốn chọn hình thức gì mà “trả trước thêm phần còn lại” —— đúng là lấy đá đập chân mình…

Đang cúi đầu không biết làm thế nào, tổng giám đốc đã không nói lời gì cầm lấy điện thoại của y: “Tiền gì? Tại sao cậu ấy phải đưa tiền cho mày?”

“Cậu là ai?” Người bán thuốc bên kia không hiểu mô tê gì cả.

“Tôi…” Tổng giám đốc hơi kẹt dừng lại một chút, “Tôi là alpha hiện tại của cậu ấy, anh có vấn đề gì, trực tiếp nói với tôi đi.”