*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổng tài và thư ký của hắn - Nhất Hồ Nhiệt Thủy
Edited by: Thỏ
--------------
Quý Húc muốn gọi cho Phó Hãn Hải chất vấn đây rốt cuộc là cái kiểu chơi khăm gì vậy, thật sự quá xấu xa!!
Chơi khăm thì chớ lại còn làm người ta choáng váng hết cả đầu*, Quý Húc chỉ muốn mang cái đầu của tên đó đi đầu tư cho một chương trình tạp kỹ.
*Tui chém theo ý hiểu TT
Kết quả Quý Húc phát hiện không mang điện thoại đến.
Nhìn đấy, đây đều là công việc của đám thư ký quỷ tha ma bắt của hắn, nếu như nhân loại không có tình cảm, Quý Húc nhất định sẽ không phải lần lượt sa thải thư ký từng người từng người một, chỉ vì yêu thích hắn khiến cho hắn phiền lòng.
Quý Húc quay lại quầy lễ tân của khách sạn một lần nữa, nói mình chưa lấy đủ đồ, hỏi người ta lúc kiểm tra phòng số 420 có phát hiện cái điện thoại di động nào bị bỏ quên ở đó không.
Sau khi nhân viên ở quầy lễ tân gọi điện thoại cho người phụ trách dọn dẹp ở trên lầu, bên kia ngập ngừng nói, "Khách hàng đang ở dưới lầu à?"
Nhân viên hỗ trợ khách hàng cũng có chút lúng túng, "Khách hàng vẫn còn đang chờ ở đây, mau mau mang đồ xuống đi."
Khách sạn này ngay cả điện thoại di động của khách hàng cũng muốn giữ làm của riêng, hiện giờ hắn thật sự nghi ngờ rằng mình căn bản không có tiêu phí cái gì mà thuốc bôi trơn với chả áo mưa, bởi vì lúc Quý Húc bước ra khỏi phòng, thùng rác hình như vẫn còn sạch sẽ, trong phòng cũng không có cái hộp hay cái vỏ nào bị xé lung ta lung tung.
Huống chi mình còn có tính khiết phích, có kiên trì, còn điểm mấu chốt là, không thể tùy tùy tiện tiện đi thuê phòng!!
Cái khách sạn khủng khiếp này, thái độ phục vụ không được tí nào.
Sau khi nhận được điện thoại di động, Quý Húc tỏ ý nghi ngờ về thái độ phục vụ của khách sạn và các khía cạnh khác về năng lực kinh doanh, nếu sau này còn có cái trò lừa gạt khách hàng như vậy nữa, hắn cũng không ngại kiện cáo.
Thế nhưng chỉ vì có một trăm đồng tiền đặt cọc mà đi kiện cáo nghe có vẻ hơi bị chuyện bé xé ra to, Quý Húc rất bận, quyết định buông tha cho bọn họ.
Vẻ mặt nhân viên ở quầy lễ tân viết đầy dấu chấm hỏi, nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Húc nói, "Nhưng mà rõ ràng là ngài ta tiêu phí mà nhỉ... Thôi bỏ đi, mười tên đàn ông đến đây hẹn thì phải đến cả chín người không muốn thừa nhận."
Hơn nữa bên này cách quán bar không xa, rất nhiều người đến đều là chuyện tình một đêm, uống say khướt ngày thứ hai vứt bừa vứt bãi sau đó đi mất, cho nên công nhân quét dọn thường có thói quen nhặt lấy đồ dùng của khách hàng, bởi vì phần lớn trong số họ không quay trở lại tìm đồ, chỉ coi như lúc mình ở quán bar bị trộm đồ.
Trái ngược với đám người đó, Quý Húc lại là một người tỉnh táo.
Chưa kịp có thời gian tìm hiểu mọi việc còn lại, Quý Húc đã phát hiện trợ lý đắc lực của mình, Ba Lâm đã oanh tạc cái điện thoại của hắn cả trăm lần.
Ba Lâm là một người phụ nữ toàn diện, ưu việt hơn người. Mới sáng sớm mà Ba Lâm đã bắt đầu tự hỏi liệu Quý Húc có thể cư xử như một người bình thường không khi không có thư ký.
Sự thực chứng minh hắn không thể.
Hội nghị quan trọng như thế mà Quý Húc lại đến muộn những mười phút rồi!
Quả thực không thể tha thứ!
Không có thư ký, tổng tài cứ vô dụng như thế à?!
Ngay cả một cuộc họp cơ bản cũng không thể đến đúng giờ! Vẫn nên nhanh chóng tìm một thư ký mới thôi!
Vấn đề là yêu cầu của Quý Húc đối với thư ký lại cao vô cùng, trình độ học vấn cao, phải là một người hiểu chuyện, ngoại hình đẹp, tính tình tốt, xử lý tốt mọi chuyện bất kể lớn nhỏ*, năng lực vượt trội, ai không biết còn tưởng rằng hắn đang tìm người kế nghiệp không thì là đang tìm người yêu.
*Gốc là 事无巨细 tui tạm dịch là như vạii
Nhưng mà mọi người không chịu nổi tật xấu của Quý Húc, trả bao nhiêu tiền cũng không thèm làm.
Một vấn đề nữa là Quý Húc cũng chịu không nổi người khác, động tí là sa thải thư ký mới, nói là người ta lúc nào cũng cứ say mê hắn, làm cho người không có tình cảm như Quý Húc cảm thấy rất phiền nhiễu.
Ba Lâm lái xe đến cửa khách sạn đón Quý Húc đúng lúc giờ cao điểm buổi sáng.
Quý Húc cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi giày cao gót tám phân mà cô đang bước đi một cách vững vàng, "Đi giày cao gót làm sao còn lái xe được thế?"
Ba Lâm nhỏ giọng nói, "Lúc xuống xe mới đổi, lái xe làm sao có thể đi giày cao gót được, tôi đây biết tuân thủ pháp luật và trân trọng tính mạng của mình, đương nhiên, xuống xe phải đeo giày cao gót, là do anh không hiểu phụ nữ thôi."
Quý Húc: Tui quả thật không hiểu...
------
Trần Xí Lễ chỉ muốn nhanh chóng quay về nhà trọ ngủ một giấc, lão già Quý Húc kia sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi mà còn rất biết cách hành hạ người khác, một nam sinh lúc nào cũng tinh lực dồi dào bắn ra tứ phía như Trần Xí Lễ lại phát hiện mình thiếu ngủ.
Mặc cho Đường Tuấn Ngữ ở phía dưới gào khóc thảm thiết, Trần Xí Lễ nhất định không đi xuống.
Ngủ một giấc thẳng đến buổi trưa, Giang Uyển Bác đang ở ký túc xá ăn bánh bao thịt, "Tỉnh rồi? Muốn ăn không?"
"Có hơi đói, cho tớ một cái với."
"Vừa mới ăn nốt cái cuối cùng xong..." Giang Uyển Bác xoa xoa tay, "Cậu xuống ăn đi, Đường Tuấn Ngữ còn chờ cậu đấy, nói muốn mời cậu ăn bữa trưa, cậu cùng Đường Tuấn Ngữ nói rõ ràng đi chứ, cứ ngồi xổm mãi ở bụi cỏ thế đáng thương lắm, nhanh nhanh dẫn cậu ta đi đi."
Trần Xí Lễ nghĩ thầm lão tử giữ mình trong sạch lâu như vậy, thanh danh tốt đẹp cứ thế bị Đường Tuấn Ngữ đánh bay hết, đi đâu khóc đây hả?!
Đường Tuấn Ngữ rốt cuộc vẫn còn cần liêm sỉ, không làm lớn sự việc lên, cũng có không ít người hay lên xem diễn đàn nhà trường, độ nóng sẽ có thể tự tiêu tan hết, thế nhưng nếu như Đường Tuấn Ngữ ngày nào cũng ở dưới lầu chặn cậu, vậy dần dần cũng sẽ có thêm nhiều người biết hơn.
Trần Xí Lễ vẫn còn chưa hết hy vọng với giấc mộng làm minh tinh, cậu cảm thấy bản thân mình vẫn còn cơ hội, không thể lành làm gáo vỡ làm muôi, cậu muốn triệt để giải quyết vấn đề.
Làm minh tinh kiêng kỵ nhất là vấn đề tình cảm, huống chi là tính hướng của cậu.
Đặc biệt là Trần Xí Lễ cậu đẹp trai như vậy.
Cho nên gánh nặng thần tượng cũng là một lý do khiến cậu chưa dám công khai ra ngoài.
Chờ sau này cắt đứt hoàn toàn với Đường Tuấn Ngữ rồi thì lại càng phải che giấu cho kỹ.
Trần Xí Lễ nghĩ, ngược lại sau đó nếu mình mà làm minh tinh không thành, tất cả đều trách Đường Tuấn Ngữ, tuyệt đối không phải do kỹ năng diễn xuất của cậu kém cũng không phải do hát không hay.*
*Chỗ này vẫn kiểu ngũ âm không hoàn chỉnh giống chương trước ấy nhưng mà tui nghĩ là nó để chỉ kiểu hát không hay nên để như vầy luôn.
Trần Xí Lễ ngáp một cái đi xuống lầu, nhìn thấy Đường Tuấn Ngữ đang ngồi xổm ở cửa ký túc xá, "Đi thôi, tôi tìm một chỗ vắng người, để anh lải nhải thoải mái, chia tay thôi mà phiền toái như vậy, Đường Tuấn Ngữ, mau đi thôi."
Trần Xí Lễ đi ở phía trước Đường Tuấn Ngữ, cảm giác cái mác ở cổ áo đâm vào gáy hơi bị khó chịu* nên cậu chỉnh chỉnh lại cái cổ áo, kết quả bị Đường Tuấn Ngữ mắt sắc nhìn một cái đã nhìn thấy vết tích trên cổ Trần Xí Lễ.
*Áo mà Tiểu Trần mặc chỗ này là áo hoodie nha. Chỗ này tui dựa theo văn cảnh mà đoán dị hoii chứ không biết là có chính xác hay không
Đường Tuấn Ngữ tiến nhanh lên trước, kích động kéo cậu, "Trần Xí Lễ, em đứng lại!"
Vẻ mặt Trần Xí Lễ có chút mờ mịt, "Còn đi giải quyết vấn đề nữa hay không? Lão tử đói bụng, muốn đi ăn cơm trước. Dù sao tôi cũng đã nói trước với anh rằng chúng ta không thể quay lại được với nhau, anh muốn lý do, tôi sẽ cho anh lý do, chính anh đi tìm cũng được, mấy cái chữ màu xanh tung bay đầy trên diễn đàn trường đều là chính xác, anh xem đó mà làm thôi."
"Em, em đi ngoại tình, trên cổ, trên cổ em là cái gì vậy hả?" Đường Tuấn Ngữ tưởng rằng mình nhìn lộn rồi, nhưng ai có thể biết rõ hơn hắn đó là cái gì?
Trần Xí Lễ có hơi hoang mang sờ sờ sau gáy, "Cái gì là cái gì cơ?"
Đường Tuấn Ngữ: "Tối hôm qua em đi đâu vậy? Em lên giường với người khác?"
Ồ nha*, nếu mà Đường Tuấn Ngữ nói như vậy, Trần Xí Lễ biết ý của tên đó đang chỉ cái gì rồi.
Mắt thấy Trần Xí Lễ mang theo nụ cười tươi tắn lâm vào hồi ức vui vẻ, Đường Tuấn Ngữ có cảm giác sắp điên đến nơi rồi, "Em có phải là... Em có phải cố ý muốn trả thù anh đúng không?"
Lần này Trần Xí Lễ thật sự nở nụ cười, "Đường Tuấn Ngữ con mẹ nó anh quá đề cao bản thân rồi, rõ ràng là người ta rất tuấn tú có được không? Đẹp trai đến mức chân cũng khép không nổi, đương nhiên muốn lên giường thì lên thôi, dù sao giường cũng có phải của anh đâu."
Đường Tuấn Ngữ không tin cái kết cục này, hắn thậm chí nghi ngờ rằng Trần Xí Lễ cố tình làm ra mấy cái vết đó trên cổ để làm hắn tức giận, khiến cho hắn quan tâm, muốn hắn bù đắp lại.
"Em chỉ là cố ý thôi đúng không? Anh thật sai rồi, Tiểu Lễ, chúng ta quay lại được không?"
"Đường Tuấn Ngữ, tôi phát hiện anh không chỉ có tiềm lực làm diễn viên mà còn có thể làm cả ảnh đế đấy, anh cũng có thể làm biên kịch, kịch bản tự biên tự diễn tuyệt đối đặc sắc. So với tôi, anh may mắn hơn nhiều, anh biết giấc mơ của tôi chính là trở thành minh tinh mà đúng không. Nhưng đáng tiếc tôi diễn không tốt, mà anh lại không thành vấn đề gì. Hay là anh đi diễn đi, diễn cái loại thuần chất tra nam mà cứ mỗi tập 20 phút lại có cảnh đánh nhau ấy, cái kiểu diễn mà bị đánh đến sưng húp cả mặt mũi kia hợp với anh nhất đấy."
"..."
Ba năm , Đường Tuấn Ngữ cũng coi như là hiểu rõ tính cách của Trần Xí Lễ.
Trần Xí Lễ ở trước mặt người ngoài thật sự rất lạnh lùng, hơi hướng nội, trên mặt lúc nào cũng mang vẻ đứng đắn đoan chính, nhưng kỳ thực chơi chung cũng rất vui , tính cách tốt, chỉ có điều hơi bị độc miệng một tí.
*Gốc là 放不开, lúc tui tra thấy có người ghi nghĩa là hướng nội?? Không biết để vậy đúng không?
Lúc chưa quen thì dù trong lòng có mắng chửi người khác, Trần Xí Lễ cũng có thể kìm lại được, nhưng sau khi quen thân rồi, có chuyện muốn nói cái là nói luôn, trong đầu còn thường hay có mấy cái ý nghĩ quái gở.
*Chỗ này nguyên văn là 骂出翔, trong đó từ 翔 là một từ mạng đồng nghĩa với shit. Mà tui không biết để như nào nên chỉ để là mắng người hoii.
Vì vậy Đường Tuấn Ngữ đôi khi cảm thấy Trần Xí Lễ khả năng thật sự thuộc tuýp người muộn tao, đặc biệt là ở trên giường.
Chỉ là còn chưa kịp chứng kiến rốt cuộc là có phải hay không...
Đường Tuấn Ngữ: "Anh không tin."
"Tin hay không thì tùy." Trần Xí Lễ cảm thấy cái tên này đúng là không có thuốc nào cứu được, "Đừng tiếp tục bám riết lấy tôi nữa, hai chúng ta hảo tụ hảo tán*, tôi cũng không muốn sau đó nhìn thấy anh liền muốn rút đao làm thương*, thực sự không cần thiết."
Không thất thân nhưng mà phí của, tiền thì không kiếm lại được, dù sao cũng là cũ thì không đi, mới thì không tới.
Đường Tuấn Ngữ chạy theo sau, Trần Xí Lễ quay người chỉ vào mũi của hắn nói, "Mấy nữa tốt nghiệp, tôi sẽ không ở lại trường học để công tác, nhưng mà anh đã được đề cử một suất đi học nghiên cứu sinh rồi đúng không? Tốt nhất là anh nên biết quý trọng cái cơ hội không dễ dàng có được này. Nếu không, cho dù anh quan hệ tốt với giáo viên cũng vô dụng, nếu còn cứ bám riết lấy tôi, tôi cũng sẽ không ngại báo cáo mấy chuyện hư hỏng kia của anh cho nhà trường đâu."
Đường Tuấn Ngữ: "..."
Chân Đường Tuấn Ngữ không động đậy được nữa, hắn không dám tùy tiện lấy chuyện lớn trong cuộc đời của chính mình đùa giỡn, điều kiện gia đình hắn cũng không phải quá tốt, nếu không trước đây lúc mà hẹn hò với Trần Xí Lễ hắn cũng sẽ không nhận toàn bộ quà cáp đồ vật mà cậu mua cho. Hắn cũng muốn tặng, nhưng đáng tiếc không có tiền, cũng không có khả năng đến quán bar làm thêm.
Trên diễn đàn của trường học suy cho cùng vẫn có một lượng người vào xem, sẽ không có ai thật sự đem mọi chuyện bóc trần ra, bằng không nếu mà có chuyện không may hơn nữa, lão sư cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng nếu Trần Xí Lễ thật sự muốn đi làm loạn, Đường Tuấn Ngữ không thể không sợ.
Trần Xí Lễ cười xem thường.
Đường Tuấn Ngữ vẫn luôn giữ cái loại tính cách nhát gan, nhu nhược lại còn tham lam này, tại sao ba năm mình mới nhận ra cơ chứ? Không biết là lúc trước đầu óc bị cái gì cán cho nữa...
------
Quý Húc mệt mỏi bước lên xe của Ba Lâm, xoa xoa mi tâm, dựa trên ghế ngồi ngủ bù.
Ba Lâm thay đôi giày bệt, cẩn thận cất đôi giày cao gót sang một bên, giễu cợt nói: "Tôi nói ngài cũng thật là tư tưởng phóng khoáng, còn có thời gian chạy đi thuê phòng ngủ, sắc mặt hồng hào nghênh đón mùa xuân?"
"Không."
Ba Lâm: "Không có thì không cần tiếp tục để điện thoại di động ở chế độ im lặng, nghệ sĩ tuyến một phỏng chừng nửa cuối năm nay là có thể lấy được tân ảnh hậu đào mãi mới được ở công ty bên cạnh sang, ngày hôm nay ký hợp đồng anh không ở đó, người ta cảm thấy không được coi trọng, thiếu chút nữa bỏ gánh mà đi."
Quý Húc phát hiện, Ba Lâm cái cô gái này có thể nói bao lâu cũng được mà không cần thở.
Nếu không phải vì sợ cái người này sẽ làm cho người nghe tắt thở, Quý Húc nhắc nhở Ba Lâm lúc nói chuyện nhớ để ý thêm vài cái dấu chấm phải vào, nói không chắc thật sự có thể nghẹn chết người.
Quý Húc: "Lần sau sẽ không như vậy, đúng rồi, chuyện tuyển thư ký làm đến đâu rồi?"
"Đang tiến hành, có rất nhiều người nộp đơn, chỉ là sợ anh nhìn không lọt thôi, nhưng tôi thấy tất cả họ đều khá ưa nhìn, khuôn mặt đẹp, vóc người tốt."
Quý Húc cũng yêu thích khuôn mặt đẹp, vóc người tốt, tựa như hắn yêu thích tất cả đồ vật đẹp, mà đồ vật đẹp không chỉ đơn thuần có độc, càng nhiều hơn nữa đó chính là phiền phức.
Thấy Quý Húc không nói lời nào, Ba Lâm lại nói: "Nếu thực sự không hiệu quả, vậy tôi sẽ thuê một thực tập sinh thần tượng để đào tạo vậy, sau đó tổ chức một cái hoạt động tuyên truyền lớn một chút, anh cũng biết là chuyện hợp tác ở bên Thiên Tường không dễ nắm chắc được, chúng ta sẽ đưa ra một tổ hợp mới."
*Tui edit đoạn này cứ sao sao ấy không ổn lắm hmm...
Quý Húc vẫn có chút đau đầu, "Đừng tiếp tục tuyển nữ thư ký nữa, tôi chịu đủ lắm rồi, tuyển một nam thư ký tính cách bình thường, sẽ ít chuyện hơn."
Ba Lâm nở nụ cười.
Tiếng cười phải nói là sắc bén.
"Tôi nói nè ngài Quý tổng... Vậy mấy cái người nam thư ký mà đồng ý ấy, có mấy người là tính cách bình thường?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Xí Lễ: Tui, tui, tui [giơ tay], tui là thẳng nam!!
Quý Húc: Vẻ ngoài cũng được, nhưng mà thoạt nhìn thích hợp với việc bán rượu hơn.
30/09/2020, Trung Thu zui zẻ nè^^