*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổng tài và thư ký của hắn - Nhất Hồ Nhiệt Thủy
Edited by: Thỏ
--------------
Quý Húc đón xe, Trần Xí Lễ cũng theo lên xe.
Tài xế nhìn hai người này trong gương chiếu hậu, âu phục giày da khá ra dáng, một người như đi bán bảo hiểm, một người như làm bất động sản.
Mấu chốt là vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, làm mình cũng không khỏi khẩn trương lên theo.
"Hai vị đây là muốn đi đâu vậy?"
Trần Xí Lễ vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, bây giờ đi về chỉ có thể đi ký túc xá, nhưng cậu mất nhiều thời gian ở quán bar như thế, hiện tại ký túc xá đã khóa cổng không cho vào từ sớm rồi.
Vì vậy Trần Xí Lễ quay đầu nhìn về phía Quý Húc, một tên không hiểu ra sao lại xuất hiện bên cạnh người mình.
Trần Xí Lễ: "Anh định đi đâu đây?"
Dung lượng não hiện tại của Quý Húc rất nhỏ, thậm chí còn không có không gian để mà suy nghĩ, hắn chỉ biết là mình muốn ngủ.
Quý Húc: "Tìm một chỗ để ngủ."
Tài xế trong đầu một chút liền hiểu ra, hóa ra là hai thanh niên trưởng thành ở trước cửa muốn hẹn nhau đi làm một pháo* đây.
*Là đi 419 ấy
Hai người đều không quen biết lẫn nhau, lại còn diễn một bộ dáng chẳng trách buông bỏ không được, muốn đi khách sạn liền đi thuê phòng, người có ăn học chính là không giống những người khác.
Nhìn thấy hai người kia đều thật không tiện nói ra là cùng đi khách sạn nào, tài xế liền tự chủ trương nói, "Vậy tôi đưa các cậu đi một khách sạn gần nhất nhá."
Suy cho cùng tài xế ở gần quán bar, đích xác là tài xế lâu năm.
Hai thanh niên này vẻ ngoài cũng thật đẹp trai, thoạt nhìn cũng có tiền, tài xế cố ý đưa bọn họ đến một khách sạn theo chủ đề* đắt nhất ở gần đó.
*Khách sạn chủ đề [ảnh]
Tính riêng tư tốt, gian phòng chủ đề hình thức đầy đủ, có thể chơi đùa đủ các dạng, tất cả mọi người cũng không biết, tài xế thấy mình làm việc này coi như là phát thiện tâm đi.
Xuống xe rồi, Trần Xí Lễ mới phản ứng được, "Ơ, đây là muốn thuê phòng à."
Quý Húc cũng gật đầu, "Ngủ."
Trần Xí Lễ nhìn mặt hắn không hề có tí cảm xúc, khó có thể tin nói: "Anh cứ giữ cái vẻ mặt trầm trọng cứ như đang âu lo cho đất nước dân chúng thế thật sự không mệt sao?"
"Cậu thật lắm lời."
Trần Xí Lễ: "..."
Hai người một trước một sau tiến vào khách sạn.
Quý Húc là một người thường mang theo chứng minh thư bên mình, đương nhiên hắn cũng sẽ mang theo danh thiếp, dù sao hắn là người có thân phận, loại nào cũng không thể đem thiếu.
Trước đây đều là thư ký của hắn mang giúp, cho nên lúc Quý Húc muốn đặt phòng liền theo bản năng đưa tay về phía Trần Xí Lễ.
Trần Xí Lễ nói, "Làm gì vậy? Muốn thẻ căn cước của tôi? Anh muốn thuê chung một gian phòng với tôi? Vậy cũng được, tiết kiệm tiền."
Người uống say cũng không có chuyện gì, đừng tiêu tiền phung phí là được rồi.
Về mặt tiêu tiền kiếm tiền, Trần Xí Lễ rất tỉnh táo, cậu cam lòng tiêu tiền cho bạn trai cũ của mình Đường Tuấn Ngữ mà không hề keo kiệt, nhưng không có nghĩa là cậu không tôn trọng bất kì cái cơ hội nào để kiếm tiền hay có thể tiết kiệm tiền.
Nếu như có cơ hội, Trần Xí Lễ càng muốn trở thành một tên địa chủ giàu có vắt cổ chày ra nước*, Trần Bái Bì à(?) cũng không tệ lắm.
*Keo kiệt vô cùng
**Update ngày 1/10/20, trong lúc tui edit chương 8 đã tìm thấy gòi nè hiuhiu, Trần Bái Bì = Chu Bái Bì :)
Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. "bái bì" ở đây còn có nghĩa là lột da. (cái này tui ngại dịch quớ nên lấy ở bên lelinh2909.wordpress.com )
Trần Xí Lễ đưa chứng minh thư ra, Quý Húc không phản ứng.
Trần Xí Lễ buồn bực, "Lấy chứng minh thư của anh ra, ngẩn ra đó làm gì vậy?"
Nói xong thì tiến lại gần lục lọi trên người Quý Húc.
Với những người như Quý Húc, vật hết sức quan trọng như chứng minh thư, hầu hết đều đặt ở túi bên trong áo, hơn nữa còn là gần vị trí bên trái tim ngực.
Trần Xí Lễ lấy một cái là chắc chắn được luôn.
Động tác thành thục như kiểu đã làm qua cả trăm ngàn lần.
Cậu đem chứng minh thư của Quý Húc đặt lên phía trên quầy, nói: "Anh ấy trả tiền."
Nhân viên trực ban trước quầy lễ tân hỏi mang tính chất tượng trưng là hai người muốn phòng tiêu chuẩn hay phòng giường lớn.
Trần Xí Lễ muốn ngủ một đêm ngon giấc, đương nhiên nói muốn phòng tiêu chuẩn.
Đầu óc Quý Húc xoay chuyển không đến, "Phòng tiêu chuẩn giường có nhỏ không?"
Hắn chưa bao giờ ngủ ở giường rộng không nổi một mét tám, vì vậy Quý Húc nói: "Muốn phòng giường lớn."
Trực ban nữ đồng chí cảm thấy bản thân đang làm điều thừa , nàng cũng không phải chưa từng thấy một người nào đó là gay có sắc đẹp siêu siêu cao đến đây thuê phòng, cuối cùng người nào không muốn phòng giường lớn?
Hai vị này nhìn cũng không phải hạng người sẽ ngủ phòng tiêu chuẩn.
"Đây là thẻ mở cửa phòng của ngài, tiền đặt cọc 100, đến cửa thang máy phía trước thì rẽ trái, lên tầng 4 phòng 420, chúc ngài ngủ ngon."
Trần Xí Lễ theo bản năng hỏi, "Ớ, 420? 419 có người rồi à?"
Nhân viên hỗ trợ khách hàng cười nói: "Cái này xin lỗi ngài đã tới chậm, mới vừa bị người khác đặt trước, ngài có thể trở lại vào ngày mai."
Chỉ có điều ngày mai đến vậy thì không phải là 419, chuyện tình một đêm biến tình hai đêm, chắc là có thể gọi là 429.
Hai người ưỡn sống lưng thẳng tắp, bước vào thang máy, lên lầu, mở cửa phòng, làm liền một mạch, không gõ không chạm*.
Bóng lưng hai người vừa biến mất, hai cô gái trước quầy liền bắt đầu bát quái.
"Cô nói hai người bọn họ có phải là căng thẳng không? Tui đoán chắc là lần đầu tiên hẹn."
"Tui cũng cảm thấy đúng là như vậy, cô vừa nhìn lúc nãy... Cười cũng không cười nổi, đặc biệt là cái người cao cao vẻ mặt nghiêm túc, cứ như thể là đến mở hội nghị, thế nhưng cũng không hẳn, ca ca đẹp trai yêu cười lúc lấy ra chứng minh thư của vị tổng tài kia ngược lại là thành thục vô cùng cơ mà."
"Tui nhìn chứng minh thư của hai bọn họ, cảm thấy tiểu tử Trần Xí Lễ kia lớn lên thật đẹp trai, khẳng định rất tao*."
*Lẳng lơ (?)
"Cô làm sao lại đánh giá khách hàng như vậy chứ?"
"Không phải, cô không cảm thấy dung mạo cậu ta rất giống kiểu như minh tinh sao? Tuấn tú như vậy kết hợp với thân thể, hơn nữa còn rất ăn khớp, khẳng định là sẽ có chuyện xảy ra, không biết có phải là sinh viên học viện Truyền Hình gần đây không."
"Chắc là đúng, kiểu này chắc là trêu chọc kim chủ, còn có xảy ra chuyện gì hay không, chờ mai lúc cậu ta ra ngoài kiểu gì chả biết."
"Tui biết, tư thế đi khẳng định không bình thường."
Trên lầu hai tên đàn ông thuê phòng giường lớn còn đang ở trên giường nhìn nhau.
Quý Húc ngồi ở trên giường một tay cởi cà vạt.
Trần Xí Lễ nuốt nước miếng một cái, đột nhiên nghĩ đến ngày hôm nay mình thất tình.
Nói uống đến thích mới thôi đâu? Lúc nhìn trai đẹp mắt còn trong veo. Thế nhưng có thể cùng Quý Húc cùng ở một phòng dường như cũng không tồi, người đàn ông đẹp trai tới mức con người ta chân tay run lẩy bẩy... Uống say làm gì? Ngắm trai đẹp tốt hơn nhiều.
Say rượu sau đó liền bất tỉnh nhân sự, có khi còn nôn ói thật khó chịu.
Thôi, lên giường, ôm Quý Húc ngủ một giấc.
Quý Húc nhìn Trần Xí Lễ cởi xong áo trên người*, lập tức muốn cởi quần , cau mày nói: "Cậu làm gì vậy?"
*Trong bản gốc là 上衣 (Thượng y), nghĩa cũng giống như kiểu Top ấy, là từ chỉ chung cho những trang phục tính từ thắt lưng trở lên phía đầu, ví dụ như các dòng áo (sơ mi, thun, áo lót,...)
Trần Xí Lễ: "Còn có thể làm gì? Lên giường ngủ đó? Động tác cởi quần còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Quý Húc ngữ điệu bằng phẳng như người máy: "Tôi muốn uống nước."
"... Cái gì cơ, anh không có miệng sao, tự mình đi mà uống chứ."
Quý Húc: "Nước sôi."
Trần Xí Lễ mặc kệ hắn, quần tủy tiện cởi ra, bởi vì động tác hơi quá tay, thiếu chút nữa bị vấp ngã, một tay đỡ trên mặt bàn, quần thì trực tiếp bị đạp ở dưới chân lôi ra.
Quý Húc nhìn thấy như vậy cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn chưa bao giờ cho phép quần áo xuất hiện bất kì một chút nhăn nheo nào, "Cậu không được cởi quần như vậy."
"Vậy muốn kiểu gì? Anh tới cởi dùm tôi coi." Trần Xí Lễ cũng không ngẩng đầu.
"Cậu có tin là tôi sẽ sa thải cậu hay không?" Đám người không xứng đáng với chức vụ thư ký, hắn có thể sa thải bất cứ lúc nào.
"Cái gì? Ăn tôi? Hàm răng lọt gió?" Trần Xí Lễ cười ra tiếng, sau đó lại cảm thấy dường như ăn cũng không hẳn là không tốt, "Ôi chao, anh lớn lên đẹp trai như vậy, tôi ăn anh cũng không vấn đề gì, tchỉ có điều chiều cao của tôi không bằng anh."
Quý Húc nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì, thế nhưng nhìn Trần Xí Lễ quần áo càng cởi càng ít, cuối cùng lúc chỉ mặc một cái quần lót ở trong phòng lắc lư, hắn thấy mình sắp bén lửa tới nơi rồi.
Quý Húc muốn uống nước sôi bình tĩnh một chút.
Quý Húc giống như học theo cái máy lặp lại liên tục nước sôi ba lần liền, Trần Xí Lễ chịu không nổi.
Trần Xí Lễ: "Con mợ nó ngậm miệng, anh nhanh ngậm miệng dùm tôi, tôi đi đun cho anh được chưa? Anh là cái đồ nước sôi quái(?)!"
(?) Quái trong yêu quái??
Lúc Trần Xí Lễ đun nước sôi, Quý Húc có cảm giác bản thân sắp không được, "Cậu có thể mặc quần áo vào hay không?"
Trần Xí Lễ quơ quơ cái ấm nước vừa mới rửa sạch sẽ, "Có muốn uống hay không?"
Quý Húc gật đầu.
"Vậy thì ngậm miệng lại."
Mãi đến lúc uống nước sôi xong, Quý Húc mới hài lòng.
Trần Xí Lễ vóc người đẹp, mà từ trước đến giờ đều keo kiệt không để lộ ra trước mặt người ngoài, ở trước mặt Đường Tuấn Ngữ quần áo còn chưa cởi qua bao giờ, ít nhất vẫn còn mặc một cái áo ba lỗ chữ công*.
*Chữ công đây 工, công trong công tác, công việc ấy nha. [ảnh]
Nhưng hôm nay ở trước mặt Quý Húc cũng không biết là làm sao vậy, có lẽ là uống được say chuếnh choáng gan lớn, luôn cảm thấy như vậy rất thoải mái, hơn nữa có một chút kích thích.
Như kiểu bị Quý Húc nhìn cũng không có gì ghê gớm.
Thấy ánh mắt của Quý Húc nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, tỏa ra dục vọng không che giấu tí nào, Trần Xí Lễ có chút tự hào.
Rất vinh hạnh, cậu đối với Quý Húc cũng là cái cảm giác này.
Trần Xí Lễ thoải mái nằm ở trên giường thở dài, hai tay đặt ở gáy, thích ý dùng chân câu thắt lưng của Quý Húc, "Tôi nói anh sững sờ làm gì vậy? Muốn tôi gác đêm à, cởi ra đi."
Quý Húc phục hồi tinh thần lại hỏi: "Muốn làm sao?"
Trần Xí Lễ cười nữa, "Sao?"
Quý Húc lại hỏi, "Muốn làm sao?"
Cũng rất cứng.
Có phản ứng.
Rất muốn làm.
Cho nên muốn nói ra.
Trần Xí Lễ ngồi dậy xích lại trước mặt Quý Húc, "Có thật không? Anh không phải là uống say chứ?"
Quý Húc: "Phải."
"Người uống say đều nói mình không say, anh nói anh uống say vậy chính là anh không uống say." Trần Xí Lễ vỗ tay cho logic tỉnh táo của mình.
Quý Húc: "..." Hình nhưlúc uống say chỉ có thể nói câu khẳng định.
Quý Húc: "Muốn làm sao?"
"Nếu anh muốn như thế, cũng không phải là không thể." Trần Xí Lễ muốn nói tui sợ đau, thật sự rất sợ.
Đường Tuấn Ngữ lại không thích người khác sợ đau, thỉnh thoảng sẽ châm chọc người ta lập cái gì dị, cho nên Trần Xí Lễ xưa nay chỉ nói chờ một chút, không dám nói sợ đau.
Sợ phần ấn tượng của Đường Tuấn Ngữ đối với mình suy giảm.
Hiện tại tốt rồi, bị hắn ở trên internet đạp, chẳng cần phải sợ nữa.
Quý Húc ăn ngay nói thật, "Thế nhưng tôi không biết."
Trần Xí Lễ: "Hả?"
"Không biết."
Trần Xí Lễ: "Không biết cái gì? Có cái gì không biết?"
Quý Húc: "Không biết làm."
"... Đệt, nằm xuống sau đó chuyển động thân thể anh làm được không?"
Quý Húc: "Được."
Trần Xí Lễ vỗ đùi, "Vậy không được rồi, không, không phải, anh là xử nam?"
Quý Húc: "Ừm."
Đệt.
Trần Xí Lễ tâm lý đệt xong, ngoài miệng cũng đệt.
Trần Xí Lễ: "Đệt!"
Quý Húc cau mày: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Anh còn rất lo lắng ha." Trần Xí Lễ buông tha, "Đừng làm, tôi sợ đau, xử nam cũng không được."
Quý Húc: "Tôi được."
"Anh sẽ không, anh được cái rắm, tắm rửa ngủ đi."
Quý Húc: "Thế nhưng tôi muốn."
Trần Xí Lễ cũng muốn, cậu muốn khóc, "Con mợ nó tôi nằm xuống xong luôn rồi, anh lại còn oán trách ai vậy hả? Còn hi vọng tên xử nam thứ hai trong phòng này tay dắt tay dạy anh sao? Nếu không thì nằm xuống?"
Quý Húc: "Không được."
Trần Xí Lễ kéo cái chăn qua bọc phía trên người, "Ngủ!"
"Không cho ngủ, muốn làm."
Đôi mắt của Quý Húc nhìn chằm chằm vào dáng người tuyệt vời của Trần Xí Lễ, cặp đùi trắng nõn khiến hắn choáng váng, khuôn mặt vô cùng bắt mắt.
Quý Húc là lão tổng của một công ty giải trí, nghệ nhân dưới trướng ra sao chưa từng tiếp xúc, thẩm mỹ mệt mỏi không hứng thú*, vô dục vô cầu, nhưng đối với bộ dáng của Trần Xí Lễ lại có hứng thú.
*Gốc là 审美疲劳 – aesthetic fatigue. Nôm na thì đây là một thuật ngữ trong mỹ học, biểu hiện cụ thể là đối tượng được nhắc đến đã không còn hứng thú với 'thẫm mỹ' (cái đẹp), cũng không sinh ra mỹ cảm mạnh mẽ nữa, thậm chí còn có vẻ chán ghét đối tượng đó.
(Cr: Watt @xiaoyun0503)
Trần Xí Lễ chỉ chỉ cái quần của mình ở trên nền nhà, "Bên trong có bao, tự mình đi lấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Húc: Uống rượu say tui, không phải tui.
Trần Xí Lễ: Đúng dịp, tui cũng vậy.
Quý Húc & Trần Xí Lễ: Hừng đông nói chia tay, tra nam nói đi là đi ~
Editor có lời muốn nói:
Tui khóc không ra nước mắt á mới đi học được tuần đầu mà đã kín lịch học thêm rồi TT
Muốn edit nhanh nhanh mà tui cứ chậm rì rì ra ấy.
Chương nay đúng ra là up từ tối qua nhưng mà nay mới up nè TT
-------------------
*Khách sạn chủ đề là một chủ đề cụ thể để phản ánh phong cách kiến trúc và nghệ thuật trang trí của khách sạn, cũng như bầu không khí văn hóa cụ thể, để khách hàng có thể có được trải nghiệm văn hóa cá nhân hóa; đồng thời, các hạng mục dịch vụ được tích hợp vào chủ đề và các dịch vụ được cá nhân hóa thay thế cho sự khái quát hóa. Dịch vụ cung cấp cho khách hàng niềm vui, kiến thức và sự phấn khích.
Lịch sử, văn hóa, thành phố, thiên nhiên, truyện cổ tích, truyện cổ tích,... đều có thể trở thành chủ đề của khách sạn.
11/09/2020
22/09/2020, đã beta