*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổng tài và thư ký của hắn - Nhất Hồ Nhiệt Thủy
Edited by: Thỏ
Định đăng 5 chương liền mà edit không kịp, sợ mn chờ lâu nên lại đăng từ từ vậy :((
-------------------
Ba của Trần Xí Lễ vẫn luôn rất cẩn thận, nhiều lần dặn dò cậu là phải làm việc cho chăm chỉ, chờ đi công tác về rồi sẽ gặp cậu.
Trần Xí Lễ bày tỏ đã biết.
Quan hệ giữa Trần Xí Lễ với ba mình trước giờ rất vi diệu, giữa hai người luôn duy trì được sự cân bằng kỳ diệu.
Có lẽ là do gia đình độc thân, quan hệ giữa ba và con trai luôn là như vậy, từ rất lâu trước đó đã là những cá thể độc lập rồi, người ba thì làm những việc ba nên làm, con trai thì lén gạt đi những tâm sự của bản thân.
Hai người chỉ nói vài câu rồi cúp máy.
Trần Xí Lễ ở trong thang máy vừa đọc thủ tục thư ký vừa bước ra ngoài.
Mọi người vừa mới rời khỏi thang máy thì đã có đồng nghiệp khe khẽ nói nhỏ, bảo cậu chính là thư ký mới đến.
Làm việc thật là đủ nghiêm túc.
Lúc nào cũng như đang học bổ túc.
Ngoại hình cũng đẹp nữa.
Điều kiện thế này sao không làm nghệ sĩ nhỉ, xen lẫn trong công ty căn bản là nhìn không ra là một người đến làm thư ký.
Trần Xí Lễ càng xem càng nhíu chặt mày, thủ tục thư ký này nói, mười hai giờ mười hằng ngày phải đem cơm lên cho Quý Húc.
Có hai ngày trong tuần Quý tổng luôn cần thức ăn nhẹ, thức ăn chính nên chọn lựa kỹ càng, không ăn nhiều thịt, dầu và muối ...
Thư ký không cần ăn cơm cùng sếp, chỉ cần thu dọn đồ cần bỏ đi đúng giờ là được.
Bởi vì Quý Húc có tính khiết phích, rất khi đi chỗ đông người, ngoại trừ hội nghị là cần đi, bình thường ăn cơm không đến nhà ăn dùng bữa mà là để thư ký đem lên.
Quý tổng phải làm một cái thang máy chuyên dụng vì đông người sẽ khiếm hắn cảm thấy nghẹt thở.
Điều này thì Trần Xí Lễ biết, cậu bị Quý Húc đuổi ra khỏi cái thang máy đây.
Nói chung tổng kết lại là Quý Húc gặp người lúc nào cũng tỏ thái độ tránh người ngàn dặm, thỉnh thoảng còn ăn chay giảm cân*.
Trần Xí Lễ nhìn hoa cả mắt, mình quả đúng là quản gia toàn năng chất lượng cao, tất cả những gì Ba Lâm nói đều đúng.
Sau này thất nghiệp, không phải lo không có việc làm, có thể về làm quản gia cho một gia đình giàu có.
Với cách thức ăn kiêng của Quý Húc, chưa biết chừng trước đây đều là thư ký đích thân nấu cơm cho hắn, đúng như dự đoán, Trần Xí Lễ lật tới mặt sau, viết toàn là công thức nấu nướng.
Không chỉ có viết cách phối hợp dinh dưỡng mỗi tuần cho Quý Húc, cân bằng thịt và rau... Còn có các cách nấu.
Mà Trần Xí Lễ sẽ không nấu cơm.
Ngày đầu tiên làm việc có thể nói là mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, chỉ có mỗi đến nhà ăn mua cơm cho Quý Húc, Trần Xí Lễ cũng tốn nhiều thời gian.
Có lẽ là do lăn giường không lâu đã bắt đầu tiếp xúc với Quý Húc, Trần Xí Lễ tạm thời không có cách nào không nghĩ về chuyện đêm hôm đó, dẫn buổi chiều thất thần rất nhiều lần, Quý Húc gọi cậu nhiều lần mà vẫn không nghe thấy.
Bản báo cáo cũng sắp xếp lộn xộn cả lên.
Lúc đóng dấu ảnh chụp của một nhóm thành viên mới giúp Quý Húc, bởi vì mặt bị chỉnh quá giống nhau mà Trần Xí Lễ đóng dấu một bức ảnh những ba lần.
Phạm phải sai lầm này đúng là ngốc không chịu được.*
*Nguyên gốc là 傻狍子 – Hán Việt: sỏa bào tử. Đây là từ ngữ phía Đông Bắc, khi bị thợ săn rượt, con hươu chạy rất nhanh khó có thể đuổi kịp được nhưng nó có một nhược điểm chết người đó là vừa chạy vừa dừng lại quay đầu nhìn tạo cơ hội cho người thợ săn tóm được nó, vì thế dân bản xứ mới có câu hươu ngốc chạy. Cụm từ này ý chỉ thiếu tâm nhãn, ngu ngốc, thiếu thông minh. (Theo zhihu.baidu.com)
Sau đó cậu chỉ có thể dùng lí do mình bị mù mặt người để giải thích.
Nhưng là một nhan khống thì làm sao có khả năng bị mù mặt người được chứ.
* "Mù mặt người" hay "Prosopagnosia" là rối loạn nhận thức khiến bệnh nhân khó nhận dạng khuôn mặt của ai đó, bất kể xa lạ hay thân quen. (Theo vnexpress)
Trần Xí Lễ còn nhớ rất rõ dáng dấp Quý Húc ra sao.
Chỉ có thể nói mấy người kia đều là từ bàn tay của bác sĩ chỉnh hình mà ra cả.
Không cãi đi đâu được.
Chẳng qua mấy lời này không nói trước mặt chủ tịch được thôi.
Tóm lại, cả ngày hôm nay, từ rót nước mua đồ ăn, đến công việc cơ bản, Trần Xí Lễ cảm thấy bản thân biểu hiện rất kém.
Một người đàn ông hay để ý tiểu tiết* như Quý Húc có lẽ đã bắt đầu chán ngấy cậu rồi, có khi cả bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng cũng soạn rồi, để Ba Lâm đi kiếm thư ký mới.
Tuy rằng tạm thời Trần Xí Lễ chưa bị nhận bất kì lời phàn nàn nào.
* Nguyên gốc là quy mao 龟毛 là một người vô cùng nhàm chán, rất không thú vị, quá nghiêm túc mà sinh ra một vài hành vi khác hẳn với người thường, rối rắm một vài sự tình hoặc chi tiết mà người thường không quá để ý, đối với một vài sự vật sự việc có sự kiên trì khó hiểu, còn là sự kiên trì không được tán thưởng. Hoặc chỉ người làm việc rụt rè, không dứt khoát. Cũng có thể chỉ người làm việc không có chút quyết đoán, nói một đằng làm một nẻo, lề mà lề mề, người có chủ nghĩa siêu hoàn mỹ, bới xương trong trứng, quá mức câu nệ, mọi việc đều nghĩ không thoáng... (Nguồn: Tangthivien)
Tối hôm đó, Quý Húc làm việc đến khoảng 9h30 mới chợt nhớ tới cậu thư ký còn đang nằm úp sấp bên cạnh.
Trần Xí Lễ không có chuyện gì làm, xem thủ tục thư ký xong thấy buồn ngủ, gục xuống bàn làm luôn giấc mộng xuân, chảy cả nước miếng ra khóe miệng.
Trong mơ, Quý Húc và cậu đang văn phòng play với nhau.
Cậu dùng một tay tháo cà vạt của Quý Húc ra, sau đó Trần Xí Lễ chờ mong Quý Húc trở tay dùng nó trói cậu lại, còn cậu thì ngồi trêи đùi Quý Húc đang mặc bộ âu phục phẳng phiu.
Quý Húc lười biếng ngẩng đầu nhìn cậu nói, "Chúng ta cược đi, tôi sẽ không cứng."
Trần Xí Lễ liền buồn bực, "Làm sao có khả năng? Anh sẽ không cứng á? Buổi tối hôm ở khách sạn, anh còn cứng như sắt ấy."
"Lần này sẽ không, không tin em thử xem."
Trần Xí Lễ nghĩ thầm thật muốn thử? Đây không phải là sở trường của cậu sao, "Trong vòng một phút tuyệt đối OK, tôi cũng chẳng cần dùng tay."
Ngược lại là vô sư tự thông*, Trần Xí Lễ giật giật cái ʍôиɠ, tại Quý Húc bên tai nói một câu nói, đối phương một chút thì có phản ứng.
*Vô sư tự thông 无师自通 Tự học mà không cần giáo viên, thành ngữ tiếng Hán, bính âm là wú shī zì tōng, có nghĩa là có thể hiểu, hoặc biết điều gì đó mà không cần sự trợ giúp của hoặc người khác. (Theo Baidu) Trái nghĩa với câu thành ngữ "Không thầy đố mày làm nên" 无 师 不 通 wú shī bù tōng.
Trần Xí Lễ vui mừng khôn siết.
Quý Húc ngáp một cái, đứng lên gõ gõ bàn Trần Xí Lễ, "Cậu có thể đi về rồi."
"Không phải kiên cường lắm sao, đi cái gì chứ..." Trần Xí Lễ ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn Quý Húc một lát mới nhớ ra người nọ là sếp của cậu.
Má nội.
Nằm mơ.
"Há, vâng vâng... Nên về rồi." Trần Xí Lễ đỏ mặt nhanh chóng thu thập đồ đạc, phát hiện cũng không có gì cần cầm theo, cậu ôm tập thủ tục cho thư ký vội vã chạy xuống lầu.
Bàn tay Quý Húc gõ bàn còn chưa kịp thu lại, đã thấy Trần Xí Lễ tạc mao* lên, bóng lưng biến mất dần.
*Tạc mao: là chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào. (Theo Tiểu từ điển – Tiểu Diệp Thảo)
"Không phải kiên cường lắm sao, đi cái gì chứ..." Là có ý gì?
Cứng cái gì?
Đầu óc Quý Húc mơ hồ.
Trần Xí Lễ chạy xuống lầu dưới công ty thì vừa lúc lỡ chuyến xe buýt cuối cùng.
Trần Xí Lễ: "... Fuck."
Đi taxi mắc lắm, Trần Xí Lễ không nỡ, cậu còn muốn dành dụm tiền mua nhà, vì vậy cậu chọn đi bộ, đi tới tận lúc Giang Uyển Bác gọi điện hỏi đêm nay có về hay không.
Thật sự là đi không nổi, Trần Xí Lễ đành bắt taxi.
Trở lại phòng trọ cho thuê giá rẻ của hai người, Trần Xí Lễ đầu đầy mồ hôi đi tắm rửa.
Bên này cậu vừa mới tắm xong bước ra, đã nghe thấy bên kia Giang Uyển Bác cười như tiếng lợn bị chọc tiết.
Trần Xí Lễ: "Cmn, cậu có bị dở không đấy, dọa tớ hết hồn."
Giang Uyển Bác giơ cuốn thủ tục cho thư ký của Trần Xí Lễ lên, cười đến eo cũng không thẳng ra được, "Cmn, đây là quyển truyện cười cậu lượm được ở trêи đường đi à?"
"Trả lại đây cho tớ."
Trần Xí Lễ ôm cuốn sách vào ngực, thuận tiện nằm luôn lên chiếc giường nhỏ xinh, hai chân vắt chéo, "Cậu thì biết gì? Đây là bảo điển giúp tớ tích đủ tiền mua nhà với xe đấy."
"Quỳ Hoa bảo điển* chắc? Nếu mà cậu làm theo như tất cả trong này, tớ đoán ngày cậu tự thiến cũng không xa nữa đâu, với cái kiểu chăm sóc người khác như này, lúc nói chuyện có phải là tay cũng phải làm hình Lan Hoa Chỉ (1) hay không?"
*Bảo điển: Sách quý
Quỳ Hoa bảo điển (葵花寶典) là bí kíp võ thuật thượng thặng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Trung Quốc Kim Dung. Quỳ Hoa bảo điển có chung một nguồn gốc với Tịch tà kiếm pháp do hai vợ chồng tiền nhân viết ra trong quá khứ với Quỳ là tên người chồng, Hoa là tên người vợ. Giống như Tịch tà kiếm pháp nguyên lý đầu tiên để luyện là Quỳ Hoa bảo điển là "dẫn đao tự cung" (tự thiến thành thái giám). (Theo gg)
"Cái này là do phụ nữ biên soạn, cậu không thể dùng giọng điệu của tớ mà nghĩ được, vả lại, vị chủ tịch này toàn để mấy cô thư ký đó chiều hư, cậu cứ chờ đó, chỉ cần một ngày tớ còn chưa bị sa thải, tớ nhất định sẽ khiến hắn đoan chính lại, mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, thích xa lánh mọi người, có chuyện gì cũng không nói thẳng ra, tất cả đều là thói xấu, chiều thành thói hư."
Giang Uyển Bác lại cười, "Thế nào, thư ký người ta làm mẹ hắn, cậu đây tính làm ba hắn à?"
"Cái này thì không có đâu, tiền lương tụi tớ cao lắm, thời khắc mấu chốt hắn là ba ba tớ mới đúng, kim chủ ba ba."
Lần sau không thể ngủ gật ở văn phòng được.
Trước khi ngủ Trần Xí Lễ chỉ là nhìn thoáng qua Quý Húc còn đang ngồi làm việc, âu phục giày da mang lại cảm giác cấm ɖu͙ƈ vô cùng, lúc đó cậu liền nghĩ, nếu như Quý Húc có thể giống như lúc say rượu, nói thật suy nghĩ trong lòng mình, chưa biết chừng hai người còn có thể ừm ừm ở văn phòng.
Kết quả ý nghĩ của Trần Xí Lễ trực tiếp ứng nghiệm trong mơ.
Vì thế hậu quả cũng rất khốn nạn.
May là Quý Húc nghe không hiểu.
Hôm nay Quý Húc không về nhà ngủ.
Ngủ ở phòng xép bên trong văn phòng.
Bảo Trần Xí Lễ về xong Quý Húc liền vào trong tắm.
Cá trong nhà cũng không biết thế nào rồi, phỏng chừng nước cũng bốc mùi rồi, máy bơm ôxy và máy bơm chìm trong bể cá hình như còn chưa bật........
Tắm xong, Quý Húc nằm trêи giường, trạng thái không giống bình thường, không ngủ được.
Nhưng điều trong đầu Quý Húc nghĩ đến không phải là cá.
Ngày hôm nay Trần Xí Lễ làm sai rất nhiều chuyện, nhưng bản thân hắn lại không có thái độ khác thường, đuổi việc người ta, nói cho cùng vẫn cảm thấy tên nhóc Trần Xí Lễ này không có gì sai, có tinh thần phấn chấn.
Tuy lúc Trần Xí Lễ nhìn mình vẻ mặt lạnh lùng, không cảm xúc, nhưng kỳ thực ánh mắt như phát sáng, ẩn chứa bên trong là niềm yêu thích và sự mong đợi với công việc.
Tuy Trần Xí Lễ không được như cựu thư ký Nhâm, làm việc kín kẽ không sai sót, thế nhưng thái độ học tập rất nghiêm túc...
Trần Xí Lễ...
Trần Xí Lễ.
Trần Xí Lễ!
Quý Húc trằn trọc, phát hiện mình thật sự không ngủ được, đột nhiên bật đèn ngồi dậy, nhìn điện thoại.
Nửa đêm, hai giờ rưỡi.
Đã trễ thế này rồi !
Tại sao hắn còn đang suy nghĩ về Trần Xí Lễ !!
Trần Xí Lễ cũng đâu phải từ chức! Ngày mai còn quay lại, nghĩ làm gì không biết ?
Quý Húc giống như không còn là chính hắn nữa.
Từ lúc ký hợp đồng đến lúc giữ cậu ấy lại, từ một khác đó, Quý Húc đã không có cách nào khống chế bản thân, nói trắng ra chính là có một chút kϊƈɦ động.
Cũng không biết là kϊƈɦ động cái gì? Chẳng lẽ là do thấy Trần Xí Lễ hiếm lạ?
Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Hiếm lạ thì hiếm lạ đi, ngoại hình như Trần Xí Lễ đến Húc Nhật làm thư ký chứ không phải là minh tinh, cũng không phải mấy người được vậy, hiếm lạ cũng phải thôi.
Nhưng Quý Húc vẫn không ngủ được, hắn vẫn đang nghĩ Trần Xí Lễ nói cứng là có ý gì?
Có phải là như mình bây giờ không?
Quý Húc vén chăn lên cúi đầu liếc mắt nhìn trong quần.
Hơn nửa đêm rồi, thật sự không muốn tắm nước lạnh.
Hơn nữa căn bản hắn không nặng nề vấn đề ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Bao nhiêu năm rồi, ngoại trừ mới sáng sớm tràn đầy tinh thần, Quý Húc dường như chẳng tự thẩm du, so với đàn ông bình thường thì không giống lắm, trong điện thoại và máy tính của hắn không có bất kỳ tệp tin ẩn nào.
Thẳng thắn mà nói, vấn đề ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Quý Húc không đáng nhắc tới.
Bởi vì nhắc tới cũng vô ích.
Dù sao... Quý Húc cũng có vài chuyện cũ khó lòng mà mở miệng.
Không đề cập tới cũng được.
Nói chung, Quý tổng hắn không phải rất tự tin ở phương diện này.
Chuyện này Quý Húc không có ý định nói cho bất kỳ ai, dũng cảm dám thừa nhận mình là trai tân đã tiêu hao hết năng lực bình sinh của hắn rồi.
Sáng hôm sau Trần Xí Lễ đến muộn, đi làm chính thức ngày thứ hai đã đến muộn.
Xe công cộng thì không kịp đã thế lại còn cách xa, nghĩ tới vị Quý tổng nửa tàn phế kia vẫn còn đang chờ điểm tâm, Trần Xí Lễ vội vã mua tạm hai phần ở dưới lầu cầm theo lên lầu.
Mệt thở hổn hển.
Kết quả trong thang máy đụng phải Ba Lâm.
Ba Lâm trợn mắt lên nhìn chằm chằm điểm tâm của Trần Xí Lễ hỏi cậu, "Cậu mới đến?"
"Vâng..."
"Đây là điểm tâm của Quý tổng?"
"Dạ... Của hai bọn em."
Ba Lâm chỉ vào mũi cậu nửa ngày mới nói được, "Cậu, cậu toi rồi, lại để cho hắn đói bụng nữa."
Trần Xí Lễ: "Làm sao bây giờ? Chị Lâm, chị đi đâu thế? Chị đưa em tới văn phòng đi, em không dám đi..."
Sợ Quý Húc gắt ngủ.
"Trần Xí Lễ cậu sợ cái gì mà sợ, có còn là đàn ông không, lần này dẫn cậu đi, lần sau đến muộn, trừ lương."
"Em sai thật rồi mà chị Lâm."
Hai người thấp thỏm bước vào văn phòng, phát hiện Quý Húc không có đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Húc: Xin lỗi, tui dậy trễ  ̄□ ̄
Trần Xí Lễ: ... Bồi thường phí đón xe cho tui đây! [○? Д? ? ○]
Chuyên mục hình ảnh:
(1) Lan Hoa Chỉ: ngón tay làm hình hoa lan