Đường Thi cảm giác như mình vẫn đang trong cơn mơ.
Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy Đường Dịch, cô mới biết mình không hề nằm mơ. Đây là sự thật, anh trai cô chưa chết, hơn nữa... anh ấy còn trở lại với một phong thái ngút ngàn hơn cả trước kia.
Cô không ngừng hít thở sâu, giống như vừa trải qua một cú kich động rất lớn, hồi lâu mới chậm rãi vươn tay ra, ngập ngừng chạm vào khuôn mặt Đường Dịch.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đường Dịch đang lái xe, thấy vậy cười hỏi: "Em làm gì vậy?" "Em... em muốn sờ thử"
Đường Thi thu tay về: “Em muốn xem anh có phải Đường
Dịch thật hay không." "Sao? Không phải thật chẳng lẽ còn có thể là giả ư?" Khỏe miệng anh ta nhếch lên cho cô xem: "Có cần kiểm tra lai xem anh có phải là do người khác cải trang thành hay không không?"
Đường Thi nói: "Em thật sự không dám tin... Em đã tận mắt nhìn thấy thi thế của anh..." "Sao em không nói là lúc đầu còn nhìn thấy cả thi thể của Bạc Da được đưa về nữa."
Đường Dịch trợn mắt trầng: "Làm sao cậu ta có thể qua mặt được mọi người thi anh cũng như vậy đấy” "Đàn ông các anh đều thích dùng chiêu này sao?"
Nói đến đây, Đường Thi bỗng trở nên nóng nảy: "Giấu em mọi chuyện, làm em lúc nào cũng thấp thỏm lo âu. Lúc đầu em côn nghĩ hai người đã xảy ra chuyện.. Bạc Dạ cũng vậy”
Càng nói giọng của cô lại càng run lên: "Nếu đã không sao... tại sao... tại sao anh không chịu báo cho em biết một tiếng? Anh có biết em lo lắng như thế nào không hả?"
Đường Dịch thở dài: "Lúc đó anh có một số chuyện bắt buộc phải giấu em, nên mới như vậy"
Đôi mắt Đường Thi vẫn đỏ hoe.
Đường Dịch cũng hết cách với cô em gái của mình, anh ta vươn tay xoa đầu cô, mái tóc mềm mại của cô khiến tâm trạng anh ta cảm thấy dễ chịu hơn vài phần: "Được rồi, bây giờ anh không sao rồi mà." "Anh thật sự không phải là do người khác giá mạo đó chứ?” Cô đầy tay Đường Dịch ra: "Có phải anh đã thông đồng với Bạc Dạ? Có phải anh ta gọi anh đến giả làm anh trai tôi để lừa tôi đúng không?" “Đường Thi, bệnh đa nghi của em hơi nặng rồi đó." "Bệnh đa nghi của tôi nặng không phải đều là do các anh mà ra sao?"
Đường Thi càng nói càng ấm ức, giọng nói của cô cũng theo đó mà trở nên chua chát hơn: "Lúc bỏ tôi một mình đối mặt với nhiều áp lực như vậy, có bao giờ các anh nghĩ đến cảm giác của tôi không?" “Anh xin lỗi." Đường Dịch im lặng hồi lâu, khởi động lại xe, đưa Đường Thi về biệt thự.
Cả đoạn đường cô vừa tức giận vừa nóng náy, Đường Dịch chỉ có thể nói: "Anh thật sự là anh trai của em mà" "Tôi không tin." "Trước đây em có viết một bức thư tình cho Bạc Dạ."
Đường Dịch đứng dưới nhà cô, båt đầu thay cô hồi tưởng lại quá khứ: "À, em còn lén lút đi xem Bạc Dạ chạy bộ ở sân vận động nữa."
Đều là những chuyện hồi họ còn học cấp hai cấp ba. Khuôn mặt Đường Thi đột nhiên đỏ bừng bừng: "Anh đang nói cái gi vậy?" “Chẳng phải em nghi ngờ anh là người khác giả mạo hay sao?"
Đường Dịch cười nói, tay vuốt cằm: “Vậy để anh chứng minh cho em thấy." "Anh.." "Năm thử hai trung học, em và Bạc Dạ tham gia Olympic toán học cấp thành phố. Tuy nhiên, kết quả chỉ đứng thứ ba, Bạc Dạ về nhất. Giữa em và cậu ta có một bạn gái khác đứng thứ hai. Lúc về em còn ẩm ức khóc thầm nữa."
Đường Dịch nói một cách thích thủ: "Ha ha ha, anh cười chết mất. Hồi đó em làm không biết bao nhiêu là chuyện ngốc nghếch, còn nói muốn làm cơm hộp đưa cho Bạc Dạ. Kết quả là không ăn nổi thứ gì em nấu luôn, Sau đó dồn qua cho anh bắt anh ăn hết, làm anh bị đau bụng cả tuần."
Sắc mặt Đường Thi xanh mét.