Đường Thi cảm thấy hình như mình đã mơ thấy một giấc mơ thật dài thật dài, không nhìn thấy mặt trời, cũng không biết ngày tháng, cô lặp đi lặp lại cái ảo giác đó đến mức đau đớn khó thờ.
Đến khi nào thì cô mới có thể tỉnh lại từ giấc mơ này đây?
Cô loảng thoáng nhớ lại, trong đầu hình như có một người, có một chuyện còn đang đợi cô thức dậy để hoàn thành, đi làm chứng, nhưng mà...
Nhưng mà cô không có cách nào thoát ra khỏi cơn ác mộng này, giống như có người đang ép buộc và liều mạng làm cô tổn thương.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Ở trong mơ, Đường Thi ôm lấy chính mình, rốt cuộc mọi thứ là thế nào, cô không còn cách nào chịu được loại áp lực này nữa...
Đến tận một lúc sau, cô nghe thấy có người thân thiết hội bên tai cô, từng tiếng từng tiếng một: "Đường Thi, cô làm sao vậy, Đường Thi.".D-
Đường Thi choàng tinh mờ mất, cô la lên một tiếng, từ trên giường bật người ngoi dậy.
"Cẩn thận tay của cô, mu bàn tay còn đang châm kim đây!".
Giang Lăng lập tức để lấy Đường Thi, Đường Thi mờ mịt nhìn Giang Lăng trước mặt mình, sau lưng anh ta còn có Bạch Việt cũng đang lo lắng nhìn cô.
Đường Thi thờ hat một hơi, sau đó nói: "Tôi...". Giọng nói của cô vẫn còn hơi khàn khản.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt đi đã."
Giang Lăng vỗ vỗ bờ vai của Đường Thi, sau đó nói: "Chuyện của Mã Cường đã được giải quyết rồi, đoán chừng có cay miệng gã cũng không moi ra được thông tin gi khác đầu, Đường Thi, cô đã rất dũng càm."
Đường Thi nhớ lại tất cả mọi chuyện khi gặp phải Mã Cường ở nơi đó, cô hoàng sợ duỗi tay ôm lấy mình, Tùng Sam ở một bên nhìn thấy Đường Thi như thể, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Người đàn ông tiến lên ấn độ Đường Thị vào ngực mình, thấp giọng nói: "Đều đã qua cà rối, đã không sao nữa...".
Nước mắt Đường Thi lại chảy ra, cô nắm chặt lấyD-7 quản áo trước ngực Tùng Sam mà khóc, Đường Thi nức nở nói: "Anh...".
Vào những lúc như thế này mà có thể dựa dẫm vào người thân thì thật sự quá tốt...
Tùng Sam ngẩng đầu, người đàn ông hệt như một con quái thủ cực kì nguy hiểm bị vây khốn, trong mắt dẫn dẫn lộ ra sự yên tĩnh khó nói thành lời, rối sau đó, anh ta chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu... có thể ở bên em, vậy thì cả đời này dù cho có là anh em thì cũng không sao cả.
Tay Tùng Sam khẽ xoa nhẹ đinh đầu Đường Thi, sợi tóc mềm mại của cô ma sát vào lòng bàn tay anh ta, để lại một xúc cảm mềm mại làm cho Tùng Sam bỗng cảm thấy phi thường tốt đẹp.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều thuộc về Bạc Da mất rồi. Trong tim cô, phải chăng đã từng... có một chỗ nhỏ dành cho anh ta?
Câu trả lời này, đối với Tùng Sam mà nói, cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Đường Thi tĩnh dưỡng bệnh viện cả một ngày, thời gian này Bạc Dạ không hề tới thăm cô,Ngay từ lúc đầu Đường Thi còn cho rằng anh bận rộn cho nên cũng không hỏi nhiều, nhưng đợi đến chín giờ tôi, màn đêm đã bao trùm lấy vạn vật rối mà Bạc Dạ vẫn không xuất hiện, cô cau mày, thấp giọng hỏi Bach Việt: “Bạc Dạ đâu rồi?".
Bạch Việt đang điển giấy tờ đột ngột dừng tay, sau đó anh ta cứng đờ cười khan, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Chuyện này... chuyện này thì... a ha ha ha..."
Đường Thi nhận ra có chỗ nào đó không đúng: "Bạc Dạ đang ở đâu?".
Không ai trà lời cô, Bạch Việt dứt khoát lựa chọn trắm mặc.
Đến khi bọn Kỳ Mặc đi vào chào tạm biệt với Đường Thi, Đường Thi mởi lán lượt gọi từng người trong số họ: "Chờ đã, Bạc Da bây giờ đang ở đâu?".
Kỳ Mặc và Lạc Phàm liếc nhìn nhau, Lạc Phàm vẫn như tòa núi băng, Kỳ Mặc lại có hơi lúng túng, Đường Thi nhìn anh trai Tùng Sam nhà minh, Tùng Sam cũng giống như Lạc Phàm, dáng vẻ lười nhác im lặng, cũng không hề nhắc đến Bạc Dạ.
Một loại dự cảm chẳng lành vang lên từng hồi chuông cành báo trong lòng Đường Thi...
Đường Thi cất cao giọng, lặp lại một lần nữa cho bọn họ nghe: "Bạc Dạ rốt cuộc là đang ở đâu? Có phảianh ấy vẫn dang giải quyết chuyện của tôi không? Nếu đã là chuyện có liên quan tới tôi, vậy thì tôi cũng có quyền được biết."
"Bac Da đang ở trai tam giam."