"Ai xấu xa còn chưa biết đâu." Bạc Dạ ngồi ở trên ghế sô pha chơi game cùng Đường Thi, thuận tiện nói về phía điện thoại: "Cầu nam nam!"
Giang Lăng và Bạch Việt bị chửi nhìn nhau một cái, mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai nấy đều khó tin.
Cúp điện thoại, ánh mắt Đường Thi nhìn chẩm chằm màn hình máy tính, sau đó hỏi Bạc Dạ: "Từ lúc nào anh nhìn ra Bạch Việt và Giang Lăng thân thiết?"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Bạc Dạ nói: "Đã nhìn ra từ lâu, Bạch Việt là người cao ngạo như vậy, nhưng lại chỉ củi đầu với Giang Lăng."
Ai cũng biết lòng ghen tị của Bạch Việt rất mạnh, anh ta ở Thất Tông Tội có biệt hiệu là Đồ Ky, cũng bời vì không cho phép người khác vượt qua anh ta, nhưng anh ta lại có thể dễ dàng tha thứ cho Giang Lăng ở phương diện y học đạt được thành tựu cao hơn mình, cái này thật sự đã vượt qua phạm vi bình thường củatình cảm.
Bạc Dạ nói: "Rất nhiều lúc tình cảm này sinh, mà tự mình cũng không rõ."
Năm đó anh cũng như vậy.
Cho nên hiện giờ anh đã học được cách nắm chắc tình cảm, trong mơ thấy người, tình lại cũng nhất định ohair thấy cô.
Nhất định không thể để mình áy náy hối hận.
Thật ra Bạc Dạ cũng muốn giúp Bạch Việt và Giang Lăng, nhưng cả hai đều không nhận ra có cái gì không đúng, nên cho dù anh có gấp gáp cũng không giúp được gì.
Đối với Bạc Dạ, Bạch Việt cho dù có thích đàn ông hay đàn bà cũng không có vấn để gì, chỉ cần anh ta thích là tốt rồi, giới tính không phải vấn đề lớn gì.
Nhưng đối với Bạch Việt thì lại rất khó nhảy ra khỏi cửa ài này.
Đương Thi tranh thủ nhìn Bạc Dạ: "Không cần lo lång thay Bach Việt, anh ta và Giang Lăng thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày nhận ra thôi."
Bạc Dạ đang củng Đưong Thi chơi Liên Liên Khán, không sai chính là trò chơi Liên Liên Khán trong QQ Game Hall. Cái trò chơi này thực ra đã có từ rất lâu,nhưng Đường Thi vẫn thường xuyên chơi trò này để gia tăng hứng thú cho tế bào não, cho nên Bạc Da liên chơi cùng Đường Thi.
Không, đã thua năm lần, nếu còn thua nữa sẽ bị âm điểm.
"Chỉ số thông minh cao không bằng chỉ số cảm xúc. Hai người bọn họ đều không cho phép mình hiểu, tôi chi sợ đến lúc đó Bạch Việt và Giang Lăng... Lại biển thành bị kịch tồn thương lẫn nhau."
Bạc Da liếc nhìn Đường Thi, vừa mới muốn nói gì đó, kết quả lại phát hiện tấn số chơi game bằng tay trái của Đường Thi, lập tức kỷ quái nói: "Tại sao tay trái em chơi liên liên khản lại nhanh như vậy?"
Đường Thi kết thúc trò chơi, sau khi thoát về màn hình chính mới thờ ơ với: “Từ sau khi ngón tay út của tôi bị anh làm gãy, tôi liên thuận tay trái."
Biểu cảm trên mặt của Bạc Dạ nhanh chóng cứng đờ, sau đó người đàn ông tiến lên giữ lấy tay của Đường Thi.
Đường Thi chưa kịp phản ứng,
Liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tay cô.
"Thật xin lỗi.."Bạc Dạ đau lòng nhìn ngón tay út lè loi của Đường Thi, sau đó anh dùng tay vuot ve, vừa vuốt ve vừa lắm bấm: "Thật xin loi...
Một cái sai lầm của anh được Đường Thi bình tĩnh nói ra, nó giống như mũi tên đâm vào ngực anh.
Năm đó anh đã khiến cô trài qua những gì ch..
Bạc Dạ nói: "Vậy, vậy, tôi cũng học dùng tay trái làm việc."
Đường Thi hơi kinh ngạc củi đầu nhìn Bạc Da cắm tay mình, sức lực của Bạc Da rất nhẹ, giống như sợ dùng sức sẽ nhàu nát Đường Thi vậy. Người đàn ông ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Đường Thi nói: "Nếu không sau này tôi cũng học dùng tay trái, tôi muốn dùng cùng một cách thức sống với em
Đường Thi nghiêng mặt sang một bên, ảnh mắt không nhìn vào Bạc Dạ nói: “Không, anh không cần có sức..."
Đoạn quá khứ kia cô đã chôn sâu vào trong lòng.