Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 558: Thôi anh dẹp đi, còn muốn theo đuổi cô ấy?




Giang Lăng và Bạch Việt cùng lúc đưa ra ánh mắt tỏ vẻ "Thôi anh dẹp đi."



Bạc Dạ bị bọn họ nhìn chằm như vậy nên có chút không vui: "Làm gì vậy?" "Theo như tôi biết, anh mới bị Đường Thi từ chối không bao lâu.” Ngón tay Giang Lăng xoay một cây bút máy chơi, ngón tay linh hoạt xoay qua xoay lại: “Bây giờ người ta mà nhìn thấy anh nữa, tôi đoán là sẽ chê anh phiền."



Bạc Dạ xoa xoa ấn đường, động tác này Đường Thi của sau này cũng đã làm vô số lần: “Tôi sợ đến lúc đó Hàn Thâm lại đón cô ấy đi ăn mất." “Chuyện này thì anh có thể an tâm hơn rồi." Giang Lăng ở bên cạnh phân tích: “Đường Thi có lẽ không phải là loại người có thể chấp nhận Hàn Thâm nhanh như vậy, theo như những hiểu biết của tôi về cô ấy, trạng thái lúc này của cô ấy có lẽ là không cần bất kỳ ai. Bên phía Hàn Thâm đoán chắc là cô ấy cũng sẽ từ chối.”

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.








Sắc mặt Bạc Dạ trở nên tốt hơn, được một lúc lại bắt đầu suy nghĩ phải làm cách nào để đi gặp Đường Thi, bây giờ trong đầu anh ngoài kiếm tiền ra thì chính là Đường Thi, còn nhiều hơn cả năm năm trước.



Giang Lăng và Bạch Việt bất lực lắc lắc đầu, hỡi thế gian tình là chi? Mà đôi lứa hẹn thề sống chết.



Vào lúc sau, khi Diệp Kinh Đường tỉnh lại, nhóm người qua đó thăm anh ta, anh ta đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, cũng là lần đầu tiên mà Bạc Dạ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như vậy của Diệp Kinh Đường.



Câu nói đầu tiên của anh ta sau khi tỉnh lại là: “Bây giờ Khương Thích ở đâu?"



Bạc Dạ đau lòng trả lời anh ta: "Ở Bạch Thành bên cạnh Hàn Nhượng."



Vẻ mặt Diệp Kinh Đường càng thất bại, Giang Lăng cảm thấy nếu nói về bổ đao thì kỹ thuật của Bạc Dạ nhất định cũng không kém gì mình.



Phòng bệnh rơi vào trạng thái yên lặng lúc lâu, qua một lúc Diệp Kinh Đường nói: “Tôi muốn xuất viện." “Hơ, ngày mai vẫn phải nằm viện quan sát." Giang Lăng đứng bên cạnh cầm tờ hồ sơ bệnh án xem: "Bây giờ anh ra ngoài làm gì? Tìm Khương Thích?"










Diệp Kinh Đường nói: "Đúng."



Bạch Việt liền liếc mắt một phát: “Hết thuốc chữa.”



Bạc Dạ nói: “Đợi sức khoẻ cậu tốt lên đi, bây giờ cậu đi tìm phượng Thích, với cái bộ dạng này cũng không đánh lại Hàn Nhượng đâu."



Giang Lăng như sụp đổ ôm mặt, mẹ tôi ơi Bạc Dạ anh thật sự dám nói...



Đêm này Bạch Việt và Bạc Dạ nói trước sẽ quay về, chỉ có Giang Lăng sợ Diệp Kinh Đường lại âm thầm chạy trốn nên ở lại bệnh viện trông chừng anh ta, lúc hai người ra ngoài thì nhìn lên bầu trời đầy sao, Bạc Dạ hỏi một câu: "Bạch Việt, nếu như cậu là Đường Thi, hoặc là Khương Thích, anh sẽ lựa chọn quay lại không?"



Bạch Việt lắc đầu: “Trong tình huống bình thường, tôi sẽ chạy. Hoặc là nói trực tiếp ra nước ngoài sống, chỉ là ra nước ngoài hay là ở lại trong nước cũng không có gì khác biệt, dù gì với năng lực hiện giờ của anh, cho dù có ra nước ngoài thì cũng sẽ tra ra tung tích thôi."



Bạc Dạ yên lặng, không lên tiếng. “Vì vậy tôi cảm thấy, phương pháp tối nhất chính là buông xuống, dù cho có gặp lại anh thì cũng chỉ như gió thổi mây bay. Đây là cách làm còn tàn nhẫn hơn cả sự ra đi.” Bạch Việt nhìn Bạc Dạ một cái, sau đó nói từng chữ: “Bạc Dạ, đây chính là cách mà bây giờ Đường Thi đối xử với anh.”



Bạc Dạ ngơ ngấn, cảm giác trái tim có hơi chua xót, qua một lúc, cũng chỉ có thể cười cười: “Cũng hết cách, ai kêu lúc đầu tôi lại khốn nạn như vậy chứ."



Bạch Việt huýt gió một tiếng: "Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, anh lấy thành ý ra đối xử tốt với Đường Thi, cô ấy nhất định sẽ cảm nhận được. Dù gì Đường Thi cũng không phải kiểu người phụ nữ ngu ngốc kia, trong lòng cô ấy ghi thù, nhưng cũng sẽ ghi nhớ điểm tốt của người khác."



Bạc Dạ hai tay đút vô túi, đi ra ngoài, dưới ánh đèn đường thân người cao lớn thẳng đứng tạo ra một cái bóng dài mảnh khảnh, đi theo đằng sau gót chân anh như một bóng ma: "Cả đời này không thể nào thích một người phụ nữ nào khác được nữa, vì vậy mục tiêu duy nhất còn lại chính là cố gắng đi lừa Đường Thi về nhà." “Vậy tôi hy vọng là anh sẽ thành công.” Bạch Việt nhìn bóng lưng của Bạc Dạ: “Đừng có học theo Diệp Kinh Đường, Bạc Dạ, anh có thể hiểu rõ lòng mình là tốt."