Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 1663




Chương 1663





Có phải không nào?








Phải bà già nhà mày ấy!





Bạc Dạ! Dắt con trai anh về quản lý cho đàng hoàng đi!





Tô Kỳ đi theo phía sau, tức giận đến mức bước chân cũng dùng lực mạnh. Nhưng Đường Duy nói quả thực không sai. Người ta cũng chỉ là đưa con gái anh ta lên phòng làm việc một chút, nếu anh ta còn nhỏ nhen nữa thì có vẻ là một người trung niên đã lớn tuổi mà còn chuyện bé xé ra to rồi.






VietWriter.vn



‘Thở dài một hơi, Tô Kỳ nhìn bóng lưng Tô Nhan và Đường Duy, nhất thời rơi vào mịt mờ. Đi vào thang máy, tay Đường Duy nắm tay Tô Nhan vẫn không buông ra. Tô Nhan nhìn từng tầng lầu lùi xuống qua cửa kính thang máy, cô hỏi: “Sao anh lại quen thuộc với công ty nhà tôi thế?”





“Hình thức kinh doanh của công ty nhà em, anh cũng quen thuộc đến mức nhảm mắt vẫn quản lý được rồi”





Đường Duy không thèm chớp mắt: “Khi nào về nếu em làm giám đốc mà thấy không thoải mái thì chuyển nhượng công ty sang cho anh, anh cũng không có ý kiến đâu. Nhỡ đâu anh quản lý tốt hơn em thì sao?”





… Bản chất thương nhân vẫn không thay đổi mà!





Quả nhiên cảm giác của Tô Nhan không sai. Tới tầng cao nhất, Đường Duy dẫn cô đi vào phòng làm việc của Tô Kỳ, động tác thuần thục giống như đang ở nhà mình vậy. Những nhân vật cấp cao đều là người thông minh, không líu ra líu ríu như những người dưới sảnh, thấy Tô Nhan và Đường Duy đi với nhau cũng chỉ hơi sửng sốt, đi qua thì thuận tiện chào một câu thôi.





Thậm chí có người còn chẳng thay đối sắc mặt, dường như đã quen nhìn đủ những chuyện lung tung lộn xộn trong giới này rồi vậy, còn có thể cười chào hỏi Tô Nhan và Đường Duy, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.





… Khó trách có thể làm tới cán bộ cấp cao. Năng lực gặp biến không hoảng sợ đó đem so với người dưới lầu đúng là một trời một vực mà.





Người dưới lầu chỉ là nhìn thấy Đường Duy thôi cũng đã bàn tán hết nửa ngày rồi. Bên này, thấy rồi cũng như chẳng có chuyện gì, ai làm việc nấy, rành mạch rõ ràng.





Đường Duy dẫn Tô Nhan đi tới đứng trước cửa phòng làm việc của Tô Kỳ. Tô Kỳ đi theo phía sau cuối cùng cũng đã đuổi kịp bước chân của hai bọn họ. Thấy Đường Duy hiểu rõ công ty mình như thế, anh ta hơi tức giận nói: “Sao thế? Quen thuộc thế này, có phải là muốn cướp ngôi hay không đây?”





Đường Duy nhếch miệng cười: “Nếu chú cho con cướp thì con cũng không phải là không thể đâu”





Cũng không phải là không thể.





Được! Câu này nói nghe có bản lĩnh ghê! Có điều nghĩ lại năm đó nhà họ Từ bị diệt như thế nào, Tô Kỳ lại cảm thấy mình không thể quá coi thường cậu nhóc trước mắt này được. Dù sao thì người này cũng là Đường Duy mà.





Anh ta cần răng, dẫn Tô Nhan vào phòng. Tô Kỳ sớm đã chuẩn bị cho cô một phòng làm việc độc lập rồi, chính là vạch ra một khu vực hành chính mới trong phòng của anh ta. Cũng may phòng làm việc của Tô Kỳ đủ rộng, thêm một phòng vào cũng không tính là quá bất tiện.





Đó là vị trí sau này Tô Nhan phải đảm đương, cô phải rèn luyện phải trưởng thành, có thể sau này sẽ trở thành tổng giám đốc đội trời đạp đất xứng với danh tiếng của nhà họ Tô.





Thư ký của Tô Kỳ đang đợi bên trong, thấy Tô Nhan tới liền kéo ghế ra cho cô. Tô Nhan có chút ngượng ngùng: “Ba à, hôm nay con tới là để giúp đỡ”





Nói thật thì, có lẽ trước đây cô có thể tiếp nhận công việc một cách không chút do dự, nhưng hiện giờ, ngồi tù năm năm ra, cô thật sự sợ không biết mình còn có thể nẳm rõ tình hình kinh tế thị trường hiện tại rõ như lòng bàn tay hay không.