Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Nhậm Cầu ở phía sau.
Nhậm Cầu đứng ở nơi đó, vẻ mặt mờ mịt, sau cùng ánh mắt lại rơi vào đôi mắt đỏ hoe đang khóc của Tô Nhan, người đàn ông rũ vai xuống, như thể đang nản lòng: “Nhan Nhan…
Thật xin lỗi”
Ba chữ thật xin lỗi khiến trái tim của Tô Nhan càng thêm đau đớn.
“Là chủ ý của tôi…”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Nhậm Cầu đi đến bên cạnh Tô Nhan, chậm rãi nói: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn để Nghiêu Nghiêu sớm thu lại chứng cứ, nếu không phải bọn Từ Dao ra tay thì đã có thể biến thành cục diện khác rồi Cậu ta muốn đưa tay sờ lên tóc của Tô Nhan nhưng nửa chừng lại bị Đường Duy hung hăng ngăn lại.
Âm thanh lớn vang lên khiến Nhậm Cầu kinh ngạc.
Ngẩng đầu, Đường Duy dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào cậu ta, gắt gao ôm Tô Nhan ở trong lồng ngực của mình, còn duy trì động tác giữ lấy tay của cậu ta.
Thời điểm hai người đối mặt, qua mắt kính của Nhậm Cầu.
có thể nhìn xuyên thấu được biển bão trong đáy mắt của Đường Duy.
“Tự xử cho tốt”
Đường Duy vứt xuống bốn chữ, sau đó nhìn về phía Bạch Việt và Giang Lăng: “Bên chú Tô Kỳ đã thông báo chưa?”
“Đang trên đường về nước”
Giang Lăng thở dài, vẻ mặt của Bạch Việt ở bên cạnh cũng mệt mỏi: “Tóm lại… Mọi người vào xem một chút đi.”
Cũng coi như là… Đưa tiễn đoạn đường cuối cùng.
“Chờ Tô Kỳ đến đây thì đã đến lúc phải thu dọn rồi.”
Giang Lăng vỗ võ vai Tô Nhan, lúc này Đường Duy lại không ngăn cản, tùy ý để Giang Lăng vuốt ve mái tóc của Tô Nhan, cảm nhận được Tô Nhan khóc im ắng và bất lực muốn sụp đổ.
“Tôi không muốn…”
Tô Nhan che mắt: “Tôi không muốn xem…”
Người trong sáng thuần khiết như Tô Nghiêu, làm sao lại…
Chằng chịt vết thương nằm ở đó không nhúc nhích chứ?
“Tối hôm nay Tô Kỳ trở về, vấn đề này..”
Bạch Việt nắm chặt tay: “Cô bé, đừng sợ, bọn chú đều ở đây.
Nếu như thật sự bị người khác bức đến va chạm xung đột, như vậy bọn họ nhất định sẽ giúp đỡ Tô Nhan!
“Bây giờ tôi phải trở về đi tìm Từ Dao”
Cử chỉ của Tô Nhan giống như người điên: “Bây giờ tôi không có tư cách đi vào gặp Tô Nghiêu…
Chờ Từ Dao phải trả giá đắt, cô mới có tư cách đi vào xin lỗi và sám hối với Tô Nghiêu.
“Thật xin lỗi, đều bởi vì chị, mới khiến em bị cuốn vào… Em là người thừa kế tương lai của nhà họ Tô, vốn nên được hưởng một cuộc sống tốt đẹp… Đầu là bởi vì c Tô Nhan càng ngày càng hận, hận đỏ cả con mắt, gắt gao cắn răng: “Tôi muốn đi tìm Từ Dao!”
“Ngay bây giờ ư?”
Từ Thánh Mân có chút nóng nảy: “Đám Từ Dao còn đang ở phòng bệnh dưới tầng…
Nơi Tô Nghiêu xảy ra chuyện cách bệnh viện của Từ Dao không xa, cho nên trực tiếp vào bệnh viện này tiến hành phẫu thuật.
Lúc này Từ Chấn còn đang ở dưới lầu chưa đi lên, nếu như bây giờ truyền ra tin tức Tô Nghiêu không còn nữa, đoán chừng ông ta cũng không chịu nổi.
Vốn dĩ chỉ nghĩ đến đến giúp con gái của mình tìm Tô Nhan tính sổ và chống đỡ mặt mũi, nhưng ai ngờ lại lập tức dính đến một mạng người.
Tô Nhan đẩy Đường Duy rồi đi ra ngoài, Từ Thánh Mân hô lớn lên: “Tô Nhan!”
Thế nhưng Tô Nhan cũng không quay đầu lại, sát ý trong mắt cô sáng đến kinh người, giống như con thú bị nhốt phải đi vào bước đường cùng.
Có người giữ cô lại, nhìn lại, là Đường Duy.
Ánh mắt của Tô Nhan không thay đổi: “Buông tay”
Đường Duy nói: “Nghĩ được chưa?”
Tô Nhan nói: “Anh đến để ngăn cản tôi sao?”
Vừa rồi còn vô cùng điên cuồng bỗng nhiên tỉnh táo lại thì phải nhờ niềm tin và động lực mạnh mẽ hơn… Đường Duy gắt gao nhìn chằm chằm vào cô: “Nghĩ được chưa?”
Tô Nhan cười một tiếng, nụ cười kia, giống như là cái gì cũng không cần.
“Nghĩ kỹ rồi”
Đường Duy buông lỏng cánh tay của cô ra.
Từ Thánh Mân ở bên cạnh gấp đến độ hô lên: “Làm sao cậu lại không ngăn cản cô ấy hả Đường Duy!”
Thế nhưng giọng nói của Đường Duy chỉ lạnh lùng, nhìn theo bóng lưng của Tô Nhan như đang đi về phía vách núi, cậu nói: “Đi thôi, chúng ta phải thu dọn tàn cuộc rồi”
Nhảy xuống, nhảy xuống.
Tô Nhan.
Nếu như có thể khiến em xinh đẹp mãi mãi, anh nguyện ý biến thế giới thành địa ngục.