Nhưng cho dù vợ của ông ta đã đi sai bước thì ông ta vẫn không chịu nhận sai. Nếu kêu Tô Nhan xin lỗi con gái của ông ta thì được nhưng bắt Liễu Tố Vân xin lỗi người bảo vệ của nhà họ Tô sao?
Không đời nào.
Từ Chấn nghiến răng nói với Tô Nhan: “Rõ ràng là cô láo xược trước. Đã đánh thì chính là đã đánh. Con gái của nhà họ Tô đến ngay cả chuyện đó cũng không dám thừa nhận sao?”
Tô Nhan cũng cười: “Không phải là tôi không thừa nhận mà tôi cần phải tính số. Tôi cũng cần phải tính toán các khoản mục cho công bằng chứ? Sao hả, chẳng lẽ nhà họ Từ không muốn thừa nhận chút chuyện nhỏ là đã đánh bảo vệ của nhà tôi sao?”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Ba lạng mà đẩy ngàn cân, càng khiến cho quả bóng cao su lăn trở về mà thôi.
“Cô đang kéo dài thời gian sao?” Liễu Tố ‘Vân cảm thấy khó thở, mà bà ta cũng lười đôi có với Tô Nhan nên đưa tay ra bắt cô đi: “Hôm nay tôi phải dẫn cô đi thì sao? Người vai trên mà không làm gì được người vai dưới sao?”
“Bà dám ra tay thử xem”
Tô Nhan nói bằng giọng khẽ khàng chứ không hề lớn tiếng nhưng trong đó chứa đầy sự đe dọa nên càng khiến cho Liễu Tố Vân định ra tay với cô bị dọa cho sợ. Sau đó người phụ nữ trung niên thẹn quá hóa giận: “Cái đồ không biết xấu hổ. Ba của cô không ở trong nước, tôi xem ai bảo vệ cho cô được đây?”
Chợt bên ngoài cửa của nhà họ Tô vang lên tiếng động cơ nổ rền vang, sau đó là tiếng bảo vệ mở cửa ra.
Liễu Tố Vân và Từ Chấn quay đầu lại, khi nhìn thấy biển số xe thì mở to mắt như không tin vào mắt họ.
“Mày…”
Liễu Tố Vân nhìn thấy Từ Thánh Mân đã vài năm không gặp đang từ trên chiếc xe thể thao nhảy xuống, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo khi xưa không hề thay đổi. Sau đó người ngồi ở ghế phụ lái cũng mở cửa xe bước xuống.
Đường Duy đeo khẩu trang màu đen bước xuống xe.
Khuôn mặt của cậu cũng không lớn nên một chiếc khẩu trang đã che mất nửa khuôn mặt của cậu, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen thăm thảm như màn đêm.
Có điều khi bị ánh mắt này nhìn chăm chú thì tự nhiên Liễu Tố Vân lại đổ mồ hôi lạnh.
Từ Chấn nhìn thấy Từ Thánh Mân thì cười nhạt: “Nhà có tang nên chó cũng có lá gan quay về sao?”
Từ Thánh Mân khoát tay: “Ồ, kì lạ quá ha.
Đây đâu phải là nhà họ Từ, tôi quay về nhà họ Tô mà ông cũng lải nhải là sao?”
Từ Chấn bị câu nói đó làm cho sửng sốt.
Đường Duy không nói lời nào mà vẫn đeo khẩu trang đi về phía bên này. Dáng người của cậu cao, gầy, thẳng và khuôn mặt đẹp lạnh thấu xương. Chính vẻ trâm mặc như vậy lại khiến người ta cảm thấy thật thần bí.
Đường Duy đi đến bên cạnh Tô Nhan rồi nhìn cô.
Tô Nhan nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Đường Duy không nói gì mà chỉ chỉ vào cổ họng của cậu.
Tô Nhan nhìn thấy thì không hiểu gì. Từ Thánh Mân ở bên cạnh nói: “Ba mẹ à, hai người thật là thú vị nha. Cố ý thừa dịp chú Tô Kỳ không có ở trong nước nên đến đây bắt người phải không?”
Liễu Tố Vân bị vạch trần thì sảc mặt trắng nhợt.
“Cái đồ ăn cây táo lại rào cây sung. Từ Thánh Mân, tại sao nhà họ Từ lại nuôi dưỡng ra một đứa như mày chứ? Tại sao lại thò tay ra giúp người ngoài vậy hả?”
Từ Thánh Mân quay đầu nhìn về phía Đường Duy: “Đường Duy, tôi bị mắng”
Đường Duy chỉ nhìn bằng nửa con mắt.
Từ Chấn cười lạnh: “Sao hả? Tụi mày đến để ngăn cản chúng tao sao?”
Đường Duy gật gật.
Điệu bộ không n¡ nào của cậu càng khiến cho người ta cân nhắc. Từ Chấn thấy trong khoảng thời gian ngắn thì không thể tùy tiện ra tay được nên nói: “Đường Duy, đây là chuyện giữa nhà họ Tô và nhà họ Từ chứ không liên quan gì đến cậu nên mời cậu tránh ra: Đường Duy không chịu.
Liễu Tố Vân tưởng tượng đến cảnh con gái của bà ta bị người ta bạt tai, bây giờ tên đầu sỏ này còn được người khác bảo vệ thì tức đến độ không giữ được bình tĩnh nữa: “Tôi lại muốn xem ai dám đứng bên cạnh cô. Cô là đồ đê tiện chuyên quyến rũ đàn ông..”
Nói xong bà ta liền đưa tay túm lấy Tô Nhan, Tô Nhan thấy vậy thì lùi từng bước về phía sau. Đường Duy đứng chắn ngay trước mặt của cô.
Liễu Tố Vân đánh thật mạnh lên người Đường Duy, không ngờ ngay sau đó Đường Duy lảo đảo rồi ngã sấp xuống mặt đất.
Từ Thánh Mân kêu to lên như sợ thiên hạ sẽ đại loạn vậy. Anh ta vừa quay video vừa chụp hình, người nào nghe kỹ sẽ nhận ra trong giọng nói của anh ta như có chút hả hê: “Xong rồi xong rồi. Đường Duy bị bà chủ của nhà họ Từ đánh đến mức hôn mê rồi”